Nội Tuyến

Chương 138: Ta há phải phàm nhân. (2)

Đợi Mộc Lâm Thâm đặt khay màu xuống rồi, Diệp Thiên Thư mới nói:" Quá thần kỳ, ngay cả người vẽ phác họa trong đội của chúng tôi cũng không thể so với trình độ này của cậu."

Ngốc Đản cũng tích cực tán dương:" Thế này bí mật hơn chúng ta dùng thiết bị giám sát nhiều ... Lâm Tử, sau này có ai dám nói cậu là tên công tử ăn chơi đàng điếm, tôi sẽ dùng khay màu đập vào mặt hắn."

" Ha ha ha, chuyện này bình thường tôi lười giải thích lắm, nhớ khi đó tôi còn thiếu niên mới lớn, thứ kiến tôi hứng thú nhất chính là thân thể trần truồng của nữ giới, vì thế mà tôi khổ công học tập ở Học viện mỹ thuật Willem de Kooning đấy." Mộc Lâm Thâm hồi tưởng về quá khứ huy hoàng được ngắm không biết bao nhiêu người mẫu khỏa thân:

" À, thủ đoạn hủ bại của chủ nghĩa tư bản ..." Diệp Thiên Thư hắng giọng gượng gạo đánh giá một câu, khen sớm quá rồi, thằng nhãi này động cơ bất chính, cơ mà bất kể nói thế nào, kết quả vẫn là tốt đẹp:" Tiểu Mộc, cám ơn cậu, tôi đại biểu cho toàn thể đồng chí trong tổ chuyên án cám ơn cậu."

" Không cần cám ơn tôi, nhìn mấy bức tranh này đi, chính là mấy thằng này đấy, không ngờ dám đánh tôi, fuck cả nhà chúng nó chứ, chúng chỉ biết người có văn hóa dễ bắt nạt, không biết người có văn hóa hại người càng tàn nhẫn ... Tên để râu quai nón này chính là kẻ cầm đầu, hắn họ Đồ, tôi đoán rằng hắn từng đi nghĩa vụ quân sự, rất có khả năng còn từng đi tù ở phương nam. Điều kiện kinh tế của hắn không tệ, đi xe Lexus, người đông bắc, rất có thể có thân phận ông chủ công ty ở nơi này." Mộc Lâm Thâm chỉ ảnh tên đóng giả cảnh sát, miệng tuôn ra cả một tràng thông tin:

Diệp Thiên Thu giật mình, thông tin quá chi tiết, chừng này dữ liệu mà nhập vào kho thông tin tội phạm, chỉ chưa tới một phút là tra ra thôi, nhất là chuyện từng đi tù thì càng tra dễ dàng hơn. Có điều hắn vẫn bán tín bán nghi:" Làm sao cậu biết được tên này từng đi lính?"

" Lưng ... Lưng của hắn luôn giữ tư thế rất thẳng, đây là tư thế tiêu chuẩn của người từng đi lính, đương nhiên những kẻ bị huấn luyện đa cấp một thời gian dài cũng thế, tuy nhiên vẫn có chút khác biệt nên tôi ngả về kết luận đầu hơn ... Còn nữa khi hắn sắn tay áo lên đánh tôi, tôi nhìn cả hai khuỷu tay hắn, diện tích thô ráp của hai khuỷu tay khác nhau, trái lớn phải nhỏ, đó là do động tác này ..." Một Lâm Thâm minh họa tư thế nằm bắn tiêu chuẩn, loại huấn luyện này để lại dấu ấn trên thân thể không dễ xóa mờ:

Diệp Thiên Thư nghe cũng có lý, hỏi:" Vậy còn phần đi tù thì sao?"

" Vết mẩn ngứa ở cánh tay, cổ, đều khá nhiều, đó là một trong những dấu ấn mà khí hậu phương nam để trên thân thể người phương bắc, nếu không được chữa trị kịp thời đều sẽ để lại những vết rỗ nhỏ đó. Bệnh này chữa trị rất dễ, hoặc là rời khỏi nơi đó, hoặc là mua ít thuốc mỡ về chịu khó bôi hàng ngày là xong, không mấy ai bệnh tới mức để lại nhiều dấu vết như thế. Vậy chỉ có thể là do không được chữa trị kịp thời đúng cách trong một thời gian dài, vậy thì đó là nhà tù." Mộc Lâm Thâm nhún vai, kết luận này còn kết hợp với chuyện hắn giả cảnh sát cùng hành vi của hắn, một người bình thường không làm chuyện như thế:

Diệp Thiên Thư gật đầu song không nói gì vội, nếu như phán đoán này là chính xác, vậy thì thần kỳ quá, ngay cả hắn biết kết quả còn không dám đưa ra phán đoán cơ. " Tại sao tôi cũng thấy những điều đó mà mà tôi không đoán ra nhỉ?" Ngốc Đản thấy xấu hổ, mình làm nằm vùng bao năm, tự tin kinh nghiệm đầy mình mà để sót thông tin quan trọng thế này:

" Anh nhìn nhưng anh không thấy, hai việc này là khác nhau, một là hành động, một là nhận thức, yêu cầu anh phải chú ý, như tôi hỏi anh, trên áo anh có mấy cái cúc áo? Câu hỏi rất đơn giản đúng không?" Mộc Lâm Thâm chỉ tay:” Anh không nhìn xuống, trả lời cho tôi xem nào.”

Hai người kia vô thức cúi đầu nhìn áo của mình, đúng thế thật, bọn họ đều chẳng biết, chú ý chi tiết như vậy, đâu phải ai cũng làm được. Ngốc Đản cố gắng nhớ lại:" Vậy là từ cách ăn mặc của hắn cậu nhìn ra điều kiện kinh tế? Hắn mặc cảnh phục cơ mà, sao cậu nhìn ra."

" Cái này thì hơi khó cho anh rồi." Mộc Lâm Thâm lên giọng:" Mặc dù hắn mặc cảnh phục không đáng tiền, nhưng mà cái giày hắn đi lại rất đắt tiền, đó là giày da của ý, giá trị không hề thấp. Ngoài ra cổ tay hắn đeo vòng hạt màu tím cũng rất đắt."

" Xe thì thế nào? Theo như báo cáo của 3326, bọn chúng đi xe van, cùng xe đi thuê, không cái nào là Lexus như cậu nói hết." Diệp Thiên Thư đặt nghi vấn:

" Ài, tôi nói này, các anh ngốc thế nhỉ, chẳng lẽ tôi không thể nhìn thấy hắn đeo chìa khóa Lexus bên hông à?" Mộc Lâm thâm xem thường, đơn giản thế thôi mà phải truy hỏi tới cùng:

Ngốc Đản và Diệp Thiên Thư đều không còn gì để nói nữa, trong lòng kinh sợ không thôi, thiên tài, đúng là thiên tài, không cái gì có thể qua được mắt thằng nhóc này, bất giác không khỏi suy nghĩ, không biết y nhìn mình có thấy gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận