Nội Tuyến

Chương 694: Làm người khó nhường. (6)

Những lời thống thiết cùng thái độ hèn nhát, nịnh bợ của Mộc Lâm Thâm khiến Vương Lập Tùng không nỡ ra tay nữa. Từ Đồng Lôi thì cười ha hả, đứng dậy đá Mộc Lâm Thâm một cái rồi nói: “Đồ chết tiệt, mày đúng là làm đủ trò thật, còn từng làm đa cấp nữa cơ à… Đa cấp thì phải dựa vào miệng để sống, lời mày nói, tao không thể tin được.”

“Vậy anh cứ xem hành động của tôi đi, lừa đảo, gian lận, trộm cắp, cơ bản là tôi đã làm qua hết rồi, anh dùng tôi vào việc nào cũng được, tôi không kén chọn, không nề hà gì hết.” Mộc Lâm Thâm tự tiến cử, từ khi được cho ăn uống là y biết mình đã có hy vọng, phải tự mình cố gắng giành lấy cơ hội:

“Kéo y dậy đi, mấy trò của mày đối với bọn tao chẳng có ích gì đâu, cho mày xem bọn tao làm cái gì.” Từ Đồng Lôi hất hàm về phía trước:

" Lôi ca ..." Vương Lập Tùng xách Mộc Lâm Thâm lên, không biết mang đi làm gì chứ, cho nó vào hòm, tới nơi nào đó thật xa ném ra cho tự sinh tự diệt có tốt không, dù sao thằng này bị nhốt trong hòm mấy ngày rồi, làm sao biết được bản thân ở đâu:

" Dù sao thì y cũng chẳng chạy được, nói thế nào cũng là một sức lao động, ném đi thì tiếc lắm." Từ Đồng Lôi phất tay ra hiệu đi theo:

Mộc Lâm Thâm bị xách cổ lôi dậy, theo chân Vương Lập Tùng cao to vạm vỡ ra ngoài cửa. Một cái mùi ô nhiễm công nghiệp nồng nặc xộc thẳng vào mặt, làm y ho sặc sụa, y chưa bao giờ ngửi thấy mùi gì kinh tởm như vậy, ngực nhộn nhạo, suýt nôn ra ngoài … dù ăn hai cái xúc xích, bụng y vẫn chẳng khác nào trống không, nếu không thì đã nôn thật rồi. Chỉ một lúc sau, họ bước vào gian xưởng tối om, à không, bên ngoài không nhìn thấy ánh đèn, nhưng bên trong lại sáng trưng. Ngay khi vừa bước vào, mắt Mộc Lâm Thâm trợn trừng, suýt chút nữa thì rớt con ngươi ra ngoài …

Úi, con mẹ nó chứ, tiền, trước mắt toàn tiền là tiền. Những tờ "ông Mao" nguyên bản tuôn vèo vèo ra từ miệng máy in, công nhân đeo khẩu trang chống độc như trong mấy phim tận thế, đang làm việc có trật tự, xếp gọn thành từng tập ngay ngắn rồi đẩy vào một chiếc máy. Khi chúng đi ra, đã bắt đầu lấp lánh ánh vàng, đó là máy ép nhũ vàng. Qua một công đoạn nữa, lưỡi dao máy sáng loáng "soàn soạt" cắt thành từng tờ. Khi ra đến nơi, đó đã là những tờ tiền mệnh giá một trăm nhân dân tệ hoàn chỉnh. Oa oa oa… Mộc Lâm Thâm liên tục kêu lên đầy kinh ngạc, nhìn Vương Lập Tùng với ánh mắt sùng bái, giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Vương Lập Tùng hết sức tự hào, không ngờ đã vô tình thả lỏng Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm đi theo Từ Đồng Lôi, thỉnh thoảng Vương Lập Tùng lại kéo y từ phía sau một cái, sợ y không kiềm chế được mà lao vào đống tiền. Những công nhân kia cũng thật kỳ lạ, dường như không có cảm giác gì, ai nấy đều bận rộn với việc của mình, đầu không hề ngẩng lên, có người vào cũng chẳng hỏi han gì, làm việc như cái máy. Khi đi đến công đoạn cuối cùng là đóng gói, Từ Đồng Lôi quay đầu lại hỏi: “ Cảm giác thế nào?”

"Thật sự quá chấn kinh rồi, Lôi ca! Anh có nhận thêm người làm chạy vặt không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận