Nội Tuyến

Chương 540: Truy đuổi tới cùng. (13)

Không ngờ Mộc Lâm Thâm trả lời thật, mắt nhắm tịt, mặt không chút biểu cảm, khiến người ta cứ có cảm giác lạnh gáy:" Anh không chắc, chẳng qua là muốn có thêm lý do từ chỗ tôi chứ gì?"

" Vậy cậu có không?" Người hỏi là Thân Lệnh Thần, hắn luôn cho rằng thằng nhóc không bao giờ chịu nói hết bí mật:

" Có." Mộc Lâm Thâm thản nhiên thừa nhận:

" Cậu vẫn chơi trò này nhỉ?" Thân Lệnh Thần câm nín, đến lúc này rồi y vẫn còn bí mật chưa nói hay sao:

" Nói ra anh không tin, tôi nói làm gì, lý do là hắn từng tha cho tôi một lần."

" Cậu nói cái lần hắn xử lý Từ Cương hả?"

" Đúng, khi đó tôi nguội lạnh rồi, chẳng tha thiết sống nữa, hắn cố ý bỏ sót không lấy di động của tôi, tôi chẳng quan tâm chúng vô tình hay cố ý, tôi gọi điện cho trợ lý của cha tôi, nhờ thay tôi tới mộ mẹ tôi dâng hương."

Lâm Kỳ Chiêu không hiểu gì cả:" Vậy thì liên quan gì giữa chuyện hắn tha cho cậu và hắn ở lại?"

" Nhưng sau đó hắn đối xử với tôi rất tốt, có thể thấy hắn và tôi là hai người chung cảnh ngộ." Mộc Lâm Thâm chìm vào hồi ức:

Thân Lệnh Thần nhắc nhở:" Là hắn chuẩn bị xúi giục cậu đi phạm tội mới đúng."

" Đúng vậy, đó cũng là cách để hắn hoàn thiện bản thân, phạm tội là cách trả thù sự tầm thường tốt nhất của những người có lý tưởng nhưng lại bị giam cầm trong tuyệt vọng, hắn đã làm được điều đó. E rằng sau chuyện này, nó sẽ gây chấn động trong một thời gian dài." Mộc Lâm Thâm mở mắt ra, dưới ánh bình minh, khuôn mặt y vẫn tái nhợt như quỷ hút máu:

" Lạc đề, lạc đề rồi, chúng ta đừng thảo luận cái này." Lâm Kỳ Chiêu rất không thích đề tài nâng cao đám tội phạm, gạt đi:

Quách Vĩ, Quan Nghị Thanh vẫn ở đây, trong phòng bên còn cả đặc cảnh và người tiếp ứng bị giữ lại. Thân Lệnh Thần thở dài, hắn có một lo lắng, sợ rằng sau chuyện này lối tư duy của Mộc Lâm Thâm chẳng quay về như người bình thường được nữa, chẳng thà y mãi mãi là tên hoàn khố báo hại cha mình còn hơn. Diễn biến tâm lý trên mặt của mấy người xung quanh bị Mộc Lâm Thâm thấy hết, y chỉ vào Thân Lệnh Thần, nói: " Anh, anh chỉ nghĩ đến việc dẫm đạp hắn dưới chân để hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của mình. Nút thắt trong lòng anh nằm ở bản báo cáo kỷ luật đó. Anh muốn rửa hận và quay lại tổ chức của các anh."

Tiếp đó y chỉ Lâm Kỳ Chiêu:" Còn anh, anh chỉ nghĩ đến việc đưa hắn ra trước pháp luật, dùng hắn để biến thành ngôi sao trên vai anh."

Rồi chỉ Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh:" Còn hai người lại mang tâm thái phẫn nộ, khinh bỉ, chỉ muốn tự tay bắt lấy hắn."

Mộc Lâm Thâm chỉ ra chính xác tâm lý của những người trong phòng: " Mỗi người có mục đích theo đuổi, quan điểm tầm nhìn riêng, nói chung không sai. Chỉ là từ những góc độ sẽ không bao giờ hiểu được hắn đang nghĩ gì ... Còn tôi, tôi không muốn bắt hắn để thăng quan phát tài, cũng không muốn giẫm lên hắn để đạt được danh vọng. Vì vậy, tôi mới có cơ hội hiểu được hắn ... Do đó, tôi rất chắc chắn rằng cuộc gọi này nhất định sẽ đến."

Y cầm lấy chiếc điện thoại, bình tĩnh nhìn vào nó, còn những người khác thì tròn mắt nhìn y. Không ngờ, giống như có sự tâm linh tương thông vậy, chiếc điện thoại vẫn im lặng bấy lâu chợt reo lên trong tay Mộc Lâm Thâm. Màn hình sáng lên, tiếng chuông vang lên, âm thanh dễ chịu đó ngay lập tức khiến tất cả những người đang mỏi mòn chờ đợi trở nên phấn khích…

Suỵt ... Lâm Kỳ Chiêu hưng phấn chỉ huy lắp đặt thiết bị nghe lén và bắt đầu truy vết vị trí của số điện thoại. Sau khi chuông reo vài tiếng, hắn ra dấu, Mộc Lâm Thâm từ từ đưa điện thoại lên tai nghe thấy giọng của Nhung Vũ: "Người đi hết chưa?"

" Chưa." Mộc Lâm Thâm nói:

" Hả ... Anh là ai?" Nhung Vũ lạc giọng thấy rõ:

" Mộc Lâm Thâm."

" Cậu ..."

" Tôi chưa chết đâu, tin tức anh có được sai rồi."

" Vậy cậu chết chắc rồi."

" Sai, anh chết chắc rồi, một huynh đệ của tôi đã chết, tôi không bỏ qua cho đám người các anh đâu, không một kẻ nào thoát hết."

Nói xong Mộc Lâm Thâm cúp máy luôn, Quan Nghị Thanh đang đeo tai nghe truy dấu bực mình, còn chưa tới mười giây, tên này cố tình phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận