Nội Tuyến

Chương 174: Nhị phiến khuynh tổ chức. (3)

" Lão A thì tôi thực sự không dám võ đoán, phán đoán không đủ dữ liệu dễ khiến chúng ta sai lệch từ đầu. Nói thật là mười mấy năm trời đấu tranh với đám ngườ đa cấp này, cảm thủ sâu nhất của tôi không phải về sự quỷ dị của chúng, mà là sự bất lực của chúng ta ... Khi mới bắt đầu phát hiện ra sự nguy hiểm của đám người này thì chúng ta thậm chí còn chưa quy chế liên quan để xử phạt chúng.”

“ Tôi chưa quên lúc đó ở Quảng Tây, đám giảng viên đa cấp thế hệ đầu ngông nghênh thế nào, có thể quy công khai quy tụ tới mười vạn tín đồ, công khai tổ chức các buổi diễn giảng. Chúng đủ sức phá hỏng hệ thống thương nghiệp dân sinh của một thành phố. Khi đó có bắt được thì tối đa là xử phạt giáo dục, thậm chí khi đó các đồn công an cơ sở còn coi đó là phương thức sáng tạo thu nhập thêm cho đơn vị, đến khi nhận ra nguy hại của chúng thì quá muộn rồi." Lạc Quan Kỳ nhớ lại chuyện cũ mà thở dài:

Ông ta đang nói tới hành động Bão Táp mang tính toàn quốc nhiều năm trước, Quảng Tây là tỉnh chịu thiện hại nặng nhất, sau khi bỉ đả kích, ngân hàng biến mất luôn mấy trăm triệu tiền gửi. " Đúng thế, chúng ta ý thức được tính nguy hại của bọn chúng thì đã muộn rồi, cho tới bây giờ, việc kiến lập pháp chế tương ứng vẫn còn tụt hậu. Theo pháp quy hiện hành, đám giám đốc nhỏ phía dưới tối đa cũng chỉ định tội kinh doanh phi pháp mà thôi, mức xử phạt quá nhẹ này chính là điều làm đa cấp lan tràn như vậy, lợi ích thì cao mà độ rủi ro còn thấp hơn cả người làm ăn đàng hoàng." Chủ nhiệm Phạm có rất nhiều bức xúc:

" Dù sao cũng là có rồi, cũng là đáng mừng, thời đầu chúng tôi còn chẳng biết gán tội gì, bọn chúng giấy tờ rất đầy đủ, đôi khi xử bừa cái tội trị an rồi thả. Mấy năm qua khuynh hướng là thế này, các thành phố tuyến đầu nâng cao đả kích, khiến bọn chúng bắt đầu chuyển ánh mắt sang các tỉnh nội địa, các địa khu xa xôi ... Lựa chọn Thiểm Tây cũng là do loại đường lối này mà ra. Pháp chế được bổ xung, nhưng bọn chúng cũng tiến hóa, đem tầng quản lý và tập đoàn phía dưới phân tách ra, tránh bị cảnh sát bắt hệt. Còn như vụ án lần này, tôi lại thấy dấu hiệu thăng cấp của đa cấp, Thiểm Tây là vụ án đầu tiên đa cấp có khả năng liên kết với thế lực ngầm ... Như thế tôi không bài từ khả năng, vị Lão A kia sẽ không cần phải lộ diện." Lạc Quan Kỳ đưa ra một dự đoán rất xấu:

Câu nói này chẳng khác nào hất một bát nước lạnh vào vụ án đang tiến triển mau chóng, khiến Phạm Văn Kiệt, Diệp Thiên Thư đều im lặng. Lạc Quan Kỳ mất một lúc mới sực nhớ ra, có chút ngại ngùng bổ xung:" Xin lỗi, đây là suy đoán cá nhân của tôi thôi, tôi vốn là người hay theo thuyết âm mưu thế đấy."

" Cậu thì thấy sao Thiên Thư?" Phạm Văn Kiệt chỉ nắm phương hướng vụ án, không tham gia điều khiển trực tiếp như Diệp Thiên Thư:

" Không cần biết hắn là ai, tôi cho rằng lần này hắn không thể chạy thoát. Cứ cho rằng hắn may mắn thoát thân, chỉ cần chúng ta bắt hết đám binh tôm tướng cá của hắn, vẫn có thể đổi lại vài năm yên bình cho toàn tỉnh ... Hơn nữa tôi cho rằng, chúng ta chỉ cần đóng đinh chắc vào những kẻ này, Lão A sẽ bị lôi ra, tôi không tin bao nhiêu người như thế lại không ai biết Lão A." Diệp Thiên Thư lạc quan hơn nhiều, hoặc cũng có thể nói đó là mong đợi của hắn:

Lạc Quan Kỳ gật đầu, cầm tập báo cáo giấy lên, ông ta không quen xem tài liệu trên các thiết bị điện tử, luôn phải in ra như vậy, cười nói:" Vụ án này hết sức thú vị đấy, không chỉ có nằm vùng, lại còn có nội tuyến, có người tố cáo, chui hết cả vào tổ chức của bọn chúng, đã thế người tố cáo còn khai ra nội tuyến, xem ra thế nào cũng có một vở kịch hay."

Vụ án này đúng là đặc sắc, trước kia đa phần là một hướng, cảnh sát tra manh mối, lần theo đó thu thập chứng cứ đả kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận