Nội Tuyến

Chương 361: Tinh mắt mà vụng tay. (2)

Lúc này dù có mỹ nữ đi qua trước mặt thì đám chim non cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa rồi, sau lời cảnh báo của Phan Tử, cả đám từ trạng thái ngơ ngác chuyển sang căng thẳng qua mức, mắt liên tục đảo trái đảo phải sợ bỏ sót chi tiết. Mấy cặp đi ngang qua phát hiện hành vi bất thường của đám này vội vàng tránh như tránh hủi, Mộc Lâm Thâm dở khóc dở cười, bảo sao người ta cứ nói mặt mày lấm lét, không trộm cũng cắp, đúng là do bản năng thật. Đã đi một đoạn xa rồi mà Phan Tử chẳng nói gì hết, duy trì tập trung cao độ không dễ dàng, mọi người dần trở nên nóng nảy sốt ruột, bất kể trả lời được không chỉ mong Phan Tử hỏi mau mau. Thế rồi khi Phan Tử lần nữa dừng lại bất ngờ hỏi:" Trong bốt trị an có bao nhiêu cảnh sát?"

" Ba tên." Đại Hồ Lô vậy mà lại là người đáp đầu tiên, đáp rất nhanh dứt khoát, không phải đoán bừa, không có gì lạ, hắn thường bị cảnh sát truy đuổi, rất chú ý chuyện này:

" Tốt, vậy xung quanh quảng trường có bao nhiêu camera giám sát?" Phan Tử hỏi:

Á, cả đám chỉ mải nhìn người, bỏ sót chi tiết quan trọng rồi, tự trách bản thân, cái này đúng là cần chú ý. Mộc Lâm Thâm nghĩ một lúc đáp:" 24 ... À không, phải 26 tới 28 cái, không hề có góc chết, đều là camera góc rộng."

Cái này là nhờ đi theo đám đa cấp một thời gian, thực sự là chú ý tới camera hơn cả trộm, chứ bình thường Mộc thiếu gia thèm vào mà để ý. Nhị Hổ Lô hỏi nhỏ:" Camera góc rộng là sao? Bốp, Phan Tử cho hắn một cái bợp, không thèm trả lời thằng ngốc, tiếp tục kiểm tra:" Có thấy đội tuần tra trên đường không?"

" Không thấy." Lưu Dương đáp, tất cả cùng phụ họa, đi đã ăn trộm tất nhiên là chú ý tới cái đó, cái quảng trường rộng thênh thang này trừ vài bồn hoa không cao ra thì không có vật chắn nào, nhìn cái thấy hết, rõ ràng là không có:

" Không thấy, nhưng chắc chắn là có, hơn nữa còn khá thường xuyên." Mộc Lâm Thâm chỉ xung quanh:" Nơi này vệ sinh rất tốt, không có sạp hàng bầy tùy tiện, không có bất kỳ tờ quảng cáo nào ... Giữ được sạch sẽ như thế, vậy tuần tra hẳn là rất thường xuyên."

Nghe đến câu này, ánh mắt Phan Tử lộ rõ ngạc nhiên, hắn kiềm chế không vỗ tay khen ngợi chàng tân binh này, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng nhắc nhở: " Nhìn lại phía sau... Đôi mắt phải có khả năng nhìn thấy những thứ ngoài tầm nhìn của mình."

Cả đám quay đầu, sau đó kinh ngạc, từ một đầu đường khác, đội cảnh sát tuần tra đường phố mặc áo khoác xanh lá xuất hiện. Phan Tử nói xong liền bốp bốp bốp, mỗi tên chim non ăn một cái bợp, trừ Đại Hồ Lô và Tiểu Mộc, không ai thoát nạn. Đánh rất đau, nhưng không phải phạt, mà để bọn họ ghi nhớ. Tại trạm tiếp theo, họ lên xe buýt số 232, đi thẳng đến một trạm khác, xuống xe rồi đi bộ thêm hai trạm nữa, đến khu phố mua sắm đi bộ, nơi những ánh đèn neon và quảng cáo hộp đèn sáng rực, tạo thành một khu thương mại sôi động. Phan Tử dẫn theo mọi người đứng tại ngã tư, dừng lại, hắn nói chú ý nhìn vào, rồi bảo mọi người quay lại phía sau. Một lát sau, hắn lại quay về, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi, trước cửa cửa hàng Chanel, có một nữ nhân mặc váy trắng ấy, đi đâu rồi?"

Đây vẫn là bài kiểm tra trí nhớ và khả năng phán đoán trong khoảnh khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận