Nội Tuyến

Chương 390: Có gì mà phải thẹn. (4)

Hai người đứng đợi ở cửa tới khi người phụ nữ trung niên lau nước mắt rời phòng, chỉ còn lại một y tá túc trực, Quan Nghị Thanh gọi cô y tá ra, cô giả vờ hỏi thăm tình hình bệnh nhân, Thân Lệnh Thần nhân cơ hội đó đi vào. Vừa thấy Thân Lệnh Thần lộ thân phận, Nhạc Tử liền rên rỉ đau đớn: "… Chú cảnh sát ơi, chú xem bọn họ đánh tôi ra nông nỗi này rồi… Thật là coi trời bằng vung, tôi phải kiện bọn họ, đòi bồi thường ba trăm vạn… không, năm trăm vạn… Ôi trời ơi, mặt tôi… Chính là bọn họ đánh tôi đó, sao tôi có thể tống tiền bọn họ được chứ, là tôi phát hiện ra vấn đề của nhà hàng bọn họ, dùng lời lẽ chính đáng yêu cầu bọn họ dừng hành vi bất hợp pháp… Bọn khốn kiếp đó, không hỏi han gì đã xông vào đánh tôi…"

Tên này nói chuyện cũng không được lưu loát, thương tích không nhẹ, nhưng theo Thân Lệnh Thần tới gần thì có vẻ không nghiêm trọng đến thế, nhìn cái dáng vẻ lười biếng này có lẽ là một chín một mười với Mộc Lâm Thâm. Trong lúc Nhạc Tử lảm nhảm, Thân Lệnh Thần đột nhiên hỏi: "Là Tiểu Mộc bày cho cậu cách này đúng không?"

" Hả? Sao chú biết?" Nhạc Tử ngớ người ra, trong lúc không đề phòng liền buột miệng hỏi ngược lại, rồi Thân Lệnh Thần cười, hắn ta suýt khóc, nghiêng mặt sang một bên phủ nhận: "Ai là Tiểu Mộc chứ, tôi không quen."

" Cậu xem cậu kia, tôi là huynh đệ của Tiểu Mộc, chúng tôi quen nhau ở Hàng Châu, nếu không phải cậu ấy nói, tôi chẳng tới đây nói chuyện với cậu ấy chứ." Thân Lệnh Thần nói dối không thèm chớp mắt lấy một cái, giọng điệu giống dân giang hồ hơn cảnh sát:

Nhạc Tử cảnh giác nhìn Thân Lệnh Thần, đây là chuyện ngoài dự kiến, Tiểu Mộc không nói với hắn chuyện này, chỉ bảo hắn đi báo cảnh sát, sau đó cứ nằm trên giường đợi bồi thường là được, bị đánh thành ra thế này, đến cha hắn cũng không thể làm ngơ được đúng chứ? Thân Lệnh Thần hất hàm một cái, cười:" Chậc, gọi cú điện thoại một cái là xác nhận được rồi, tôi lừa được cậu à, giám định thương tích còn là do tôi làm hộ cậu đấy."

" Ồ, cái này là đương nhiên rồi, còn phải nhờ vào cái này kiếm chút chác chứ." Nhạc Tử vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Mộc Lâm Thâm, vừa gọi điện thoại thì vẻ đau đớn cũng biến mất, ngồi hẳn dậy. Trong điện thoại hắn hỏi: " Mộc à… đang ở đâu đấy? Trời đất ơi, tụi mày kiếm được mấy chục vạn rồi, tòa soạn còn muốn mời mày làm trưởng phòng quảng cáo nữa kìa … Tao nói cho mày biết, tiền kiếm được phải có phần của tao đấy nhé, không thể để tao ăn đòn còn tụi mày thì ăn sung mặc sướng được. Ừ ừ, tao biết rồi, tao đang nằm đây… À phải rồi, có một chú cảnh sát đến đây, có phải mày sắp xếp không đấy?’"

Vừa nói tới đó thì một cánh tay vươn ra đoạn lấy điện thoại, Thân Lệnh Thần mặc kệ Nhạc Tử đang ê ê kháng nghị, cầm di động, hắn chỉ hỏi một câu rất bình đạm:" Cậu đang ở đâu thế?"

Hình như đã lấy được địa chỉ rồi, Thân Lệnh Thần ném điện thoại cho Nhạc Tử rồi bước đi. Nhạc Tử có chút lo lắng gọi với theo: " Này, có phải người của mình không vậy? Làm gì mà tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo thế kia, nhìn là biết công an bẩn rồi."

Không ai để ý tới hắn, hắn ngồi ấm ức một mình, chợt nhớ ra gọi điện lại cho Tiểu Mộc, kết quả là bị Tiểu Mộc mắng chửi một trận tàn tệ nhất trên đời, làm hắn tức quá đập điện thoại. Quan Nghị Thanh và Thân Lệnh Thần vội vàng xuống lầu, thấy sư phụ từ trong phòng bệnh ra thì sắc mặt âm trầm phát sợ, cô cẩn thận hỏi:" Sư phụ, làm sao thế ạ, có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không?"

" Cậu ấy thì không sao, nhưng tôi sợ rằng rất nhiều người có sao đấy." Thân Lệnh Thần đứng khựng lại:

" Sư phụ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

" Nguyên đám thủ hạ của Hà Thật tức Lão Qua, cùng với Mã quả phụ, Tang Mao, hiện giờ đều chạy tới quy thuận cậu ta rồi. Chẳng trách mà phía Hàng Châu không tìm ra, thì là là cả đám kéo nhau tới Thượng Hải."

" Tới Thượng Hải rồi ạ? Sao tôi không tra ra." Quan Nghị Thanh khó tin:

" Cậu ta trốn ở trường dạy nghề nấu ăn, chi nhánh Nam Hối ấy, biết chỗ đó không?"

" Hả, chỗ đó sao, trốn ở đấy bảo sao không phát hiện ra, đó là nơi hẻo lánh nhất Thượng Hải rồi ... Ôi, đây là chuyện tốt mà, vậy là anh ấy đã nghĩ thông, muốn thông qua huấn luyện nghề nghiệp để tìm đường ra cho những người ba không kia sao?" Quan Nghị Thanh trong thoáng chốc thấy hình tượng Mộc Lâm Thâm tốt hơn không ít:

Thân Lệnh Thần trố mắt nhìn Quan Nghị Thanh, không biết cô gái này nói thật hay nói đùa. Quan Nghị Thanh thật lòng nghĩ thế:" Tôi biết mà, bản tính của anh ấy vốn là người tốt."

" Tốt đẹp cái rắm ấy, cậu ta dẫn theo một đám lưu manh côn đồ từ Hàng Châu đến Thượng Hải Hải để tống tiền, thêm vào đó còn có loại người xấu như Tô Vinh Nhạc tiếp tay, tôi thấy bọn chúng đã kiếm chác được không ít rồi… Vừa rồi tên kia còn nói, đến cả tòa soạn báo cũng muốn mời Tiểu Mộc làm trưởng phòng quảng cáo… Chắc chắn là bọn chúng đã giở trò trong vụ của nhà hàng…" Thân Lệnh Thần không nhịn được chửi um lên, vội vã bước đi, vài lời nói đã khiến hắn hình dung ra một cảnh tượng kinh khủng, một nhóm mấy chục tên lưu manh côn đồ, lại còn được dẫn dắt bởi một tên nhà tâm lý học nửa vời nhưng lại rất am hiểu về tội phạm, thì sẽ gây ra bao nhiêu tai họa chứ, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận