Nội Tuyến

Chương 152: Ai mới là kẻ ác. (3)

Nửa tiếng sau thủ hạ của Đồ Thân Hào bám theo Mộc Lâm Thâm và Ngốc Đản nhìn thấy một cảnh làm bọn chúng trố cả mắt, hai tên đó không biết làm thế nào mà có tiền mua quần áo mới tinh, loại quần áo mà đám nhà quê lên thành phố chỉ sợ không ai biết mình không có tiền mới mặc ấy. Chưa hết rời hiệu thời trang chưa lâu, chúng tạt sang công ty cho thuê xe, thế quái nào mà còn thuê được một chiếc xe hơi Honda Fit, sau đó đi thẳng lên đường cao tốc, vội vàng báo cho ông chủ, cái xe nát của bọn chúng không đuổi nổi cái xe kia. Lúc này ông chủ Đồ đã gọi điện cho Mã Thổ Chuy hỏi được chuyện cho vay nặng lãi, xem chừng là bọn chúng lừa tiền vay nặng lãi chuồn rồi. Nhân tài, đúng là nhân tài, hai tên vùng ngoài, trên người chẳng có một cái gì, dựa vào mỗi cái miệng mà lửa đám vay nặng lãi một vố đau. Đồ Thân Hào hay tin mà choáng váng, vắt óc cũng không nghĩ ra sao chúng làm được ... Đồ Thanh Hào phấn khích, nổ máy, chiếc Lexus đắt tiền phóng vèo đi. Xe đi rất nhanh, cửa sổ lại còn mở, khiến gió kêu vù vù, Ngốc Đản nhìn tốc độ đã lên tới 130 km/h, mắng Mộc Lâm Thâm:" Thứ chó má, đi chậm một chút, cậu muốn chết à?"

" À, quen lái xe đắt tiền rồi." Mộc Lâm Thâm nghe vậy mới nhận ra, loại xe này tính năng không tốt, hệ thống kiểm soát độ bám đường và ổn định xe thường không đi kèm ở bản rẻ tiền, lái với tốc độ cao không an toàn, thế là y dần giảm tốc độ xuống, vẫn giữ ổn định ở mức 100 km/h:

Ngốc Đản chẳng biết có phải vì bộ trang phục mới không thoải mái hay là do ghế ngồi không đủ rộng, cứ ngọ nguậy như con sâu, không ngồi yên nổi một phút. " Anh quay đầu lại nhìn làm gì, bọn chúng làm sao phản ứng nhanh được như thế." Mộc Lâm Thâm bực mình mắng:” Nếu anh để cho tôi làm tiếp vụ thứ hai thì sợ gì chúng không tới tìm chúng ta.”

" Để cậu làm vụ nữa có mà tôi sợ cảnh sát toàn bộ thành phố Đồng Quan này đi tìm chúng ta thì có … Ài, nếu chúng không có phản ứng gì thì sao?" Ngốc Đản lo lắng hỏi:

" Còn làm sao, tiền có rồi, xe cũng có rồi, không phải là anh muốn tôi đi à? Thế thì ai về nhà nấy thôi. Nếu anh không cam tâm, tôi chỉ anh một chiêu, gửi tin nhắn cho bọn vay nặng lãi, nói Đồ Thân Hảo nợ lão tử 4 vạn, tới tìm hắn mà lấy tiền, đảm bảo chó chạy gà bay, tên đó đi khắp thiên hạ tìm chúng ta, ha ha ha ...." Mộc Lâm Thâm ngửa mặt cười to vô cùng khoái trá:

Bốp! Ngốc Đản vung tay cho một phát bớp:" Cậu ác vừa thôi."

Cái thằng nhãi ranh này, y không nói ra, Ngốc Đản còn không thể tưởng tượng ra được trên đời lại có loại người thất đức như vậy. Đến tận bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn không làm sao tin được, hai người bọn họ không xu dính túi, giấy tờ chứng minh gì cũng không có, vậy mà đi một vòng, giờ có tiền có quần áo có xe đàng hoàng rồi. Công ty cho thuê xe căn bản không kiểm tra giấy tờ gì cả, y ném cho vài nghìn tiền đặt cọc, thế là lên xe lái đi luôn. " Ngốc Đản này, có phải là hôm nay anh được học một bài sinh động, ấn tượng rất sâu không?" Mộc Lâm Thâm đắc ý trêu chọc Ngốc Đản:

Thằng nhãi này cực kỳ thích khoe khoang, Ngốc Đản không lạ gì, hừ mạnh:" Đúng, thằng nhãi cậu mau khai ra, có phả trước kia từng phạm tội rồi không, hơn nữa không chỉ một lần."

" Nói thế thì anh nghi oan cho tôi rồi, trước kia tôi làm gì có động cơ phạm tội, cho nên cũng không có cơ hội." Mộc Lâm Thâm chép miệng, xem chừng còn tiếc:

" Đừng lừa tôi, nếu phạm tội lần đầu làm sao lại thuần thục như thế? Trong chuyện này có rất nhiều điều ngoắt ngoéo, tôi không tin cậu chưa làm mà đã biết." Với sự mẫn cảm của cảnh sát, Ngốc Đản cực kỳ nghi ngờ Mộc Lâm Thâm từng phạm tội:

" Anh nói cái gì ngoắt ngoéo??" Mộc Lâm Thâm không hiểu hắn nói cái gì:

" Thì cái chuyện cậu tùy tiện kiếm một bức tường, từ đó bày ra bao nhiêu trò như thế." Ngốc Đản truy hỏi, hắn không tin, đầu óc một người dù thông minh đến mấy cũng không thể nghĩ ra trò độc ác này:

" À, anh nói chuyện đó à, thế thì anh không biết rồi, chuyện ấy truyền đi khắp thế giới ấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận