Nội Tuyến

Chương 482: Cảnh sát tổng động viên. (6)

Hai vị lãnh đạo vừa gặp mặt đã đối đầu gay gắt, những người khác biết ý tránh một quãng, không dám can dự, nhưng lỗ tai thì dựng lên, không muốn bỏ lỡ màn so tài đỉnh cao này. Lâm Kỳ Chiêu giơ một ngón tay lên:" Thứ nhất, tiểu tổ đặc nhiệm trực thuộc sở công an tỉnh của chúng tôi chuyên xử lý các vụ án khó. Quyền hạn của vụ án thuộc về địa phương, nghĩa là tôi chỉ làm việc, không tranh công, cũng không tranh lợi, vì chẳng cần phải tranh. Chế độ đãi ngộ của chúng tôi đã thuộc hàng top trong giới cảnh sát hình sự rồi."

Thân Lệnh Thần không thể phủ nhận điều này:" Ha ha, nghe mà làm người ta hâm mộ, thứ hai là gì?"

" Thứ hai, ý kiến của sở công an tỉnh là chúng tôi sẽ tiếp quản toàn bộ vụ án. Công việc của các anh trong giai đoạn trước đó, cấp trên không đánh giá cao."

" Cho nên tới đây là muốn giữ cho tôi chút thể diện đấy à?"

" Sai rồi, để anh rời khỏi tổ chuyên án mới là giữ thể diện cho anh, còn tôi chỉ muốn làm anh mất hết mặt mũi, càng muốn chấm dứt cái thần thoại chuyên gia phá vụ án trộm cắp của anh." Lâm Kỳ Chiêu nói không chút nể nang nào, liên tục dồn ép người ta:

Hai người Quan Nghị Thanh, Quách Vĩ tròn cả mắt, do bọn họ sai hay là thế giới bây giờ người ta giao tiếp với nhau cái kiểu này. Thân Lệnh Thần đứng lại, nghiêm túc nhìn Lâm Kỳ Chiêu, tò mò hỏi:" Vậy cậu tới đây để nghe chửi hay là muốn ăn đòn?"

" Không, tôi tới đây là để tìm kiếm sự thật, còn chuyện anh bị đình chỉ công tác, tôi sẽ không đồng cảm, cũng không giúp anh. Nhưng sự tận tụy của anh, tôi tôn trọng … Trong vụ án này, tôi đã thua, tất cả mọi người đều thua." Lâm Kỳ Chiêu nói, đưa tay lau nước mưa trên mặt, hắn không hề cảm thấy việc cầm ô cho đối phương là mất mặt, mà ngược lại, rất chân thành:" Nhưng cảnh sát không thể thua, giữa việc để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật và danh dự cá nhân của tôi, tôi chọn từ bỏ cái sau. Tôi tin đó là điểm chung duy nhất giữa chúng ta."

" Vậy thì cậu nghĩ kỹ đi, làm kẻ xấu là con đường không có lối về, nhưng làm một cảnh sát tốt … đôi khi cũng vậy." Thân Lệnh Thần thản nhiên nói, rồi quay đầu bước đi. Như cố ý, hắn cứ giữ hai tay sau lưng, không cầm ô, còn Lâm Kỳ Chiêu vẫn kiên nhẫn che ô cho hắn, lặng lẽ bước theo, từng bước sát bên. Đi suốt hai cây số, Thân Lệnh Thần chợt nhìn thấy một quán ăn nhỏ chuyên món Tứ Xuyên, hắn chỉ tay, giọng vẫn nhẹ nhàng, bình thản: "Đi thôi, ăn cơm trước đã. Mọi người cùng vào ăn đi."

Những người nghe màn đối đáp vừa rồi chỉ muốn tránh cho xa, ai dại mà dây vào chứ? Lúc này, Lâm Kỳ Chiêu đã ướt sũng cả người, hắn kiên nhẫn dặn những người đi sau tìm chỗ đỗ xe, còn mình thì theo Thân Lệnh Thần bước vào quán. Vụ án đang cấp bách như vậy, hắn không tin Thân Lệnh Thần có thể ngồi yên được, nhưng một lần nữa, hắn đã đoán sai. Thân Lệnh Thần thật sự có thể ngồi yên, gọi vài món, lấy một chai rượu nhỏ, rót ra chén rồi từ từ thưởng thức một mình. Ngồi đối diện, Lâm Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm, không hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận