Nội Tuyến

Chương 147: Cách phá cục tàn nhẫn. (3)

"A ~~~ thật là dễ chịu." Giữa trưa trời nắng chang chang, thế mà ánh mặt trời nóng rát đó chiếu lên người, Mộc Lâm Thâm lại thấy hết sức dễ chịu, giang rộng hai tay, khoan khoái vặn người một cái đầy sảng khoái, tựa hồ như chút lười biếng trong xương bị ánh nắng đuổi đi hết. Thời gian này người đi trên đường không có mấy, dù ngẫu nhiên có một hai người cũng dùng mọi thứ mình có che trên đầu vội vã đi qua. Đương nhiên, Mộc Lâm Thâm cũng chẳng đi dưới trời nắng chói chang bao lâu, dù sao khoan khoái trong lòng không át được thực tế là làn da non mịn của y không phù hợp đi dưới ánh nắng, nên y chạy qua chạy lại giữa bóng cây, hay bất kỳ bóng râm nào trên đường, như con thỏ vui tươi. Số tiền còn lại cuối cùng đã bị Mộc Lâm Thâm mua kem mút rồi, giờ không xu dính túi, nhưng trước mặt lại là vô hạn khả năng, tự do tự tại, có thể làm rất nhiều việc, y thích mê cảm giác đó. Ngốc Đản thì mặt nặng như chì, đi chưa được bao xa, phát hiện có đuôi bám theo, trình độ quá kém, nhắc nhở Mộc Lâm Thâm:" Tên đó không tin chúng ta, nhưng cũng không để chúng ta đào tẩu."

" Đương nhiên là phải đề phòng rồi, chẳng may anh chạy tới đồn công an thì chúng phải có chuẩn bị trước." Mộc Lâm Thâm chẳng bận tâm, đây căn bản là chi tiết nhỏ, y ủng hộ có theo dõi, càng đông càng tốt, không có khán giả thì mất vui:

" Cậu định bắt đầu từ đâu đây?" Ngốc Đản nhìn quanh, tìm nơi cho vay nặng lãi:

" Uổng cho anh suốt ngày khoe khoang kinh nghiệm, trước kia anh theo những loại vụ án nào thế, tôi thực sự ái ngại cho trí thông minh của anh đấy."

" Lão tử trước kia toàn xử lý những vụ án ác tính như cướp của giết người, có kỷ luật, không thể nói với cậu được."

" Bảo sao anh ngốc như vậy, thì ra là suốt ngày ở cùng với đám dùng tay chân đỡ đầu óc. Tôi nói cho anh biết, loại tội phạm sử dụng bạo lực đơn thuần chính là thứ nguyên thủy nhất trong tất cả loại tội phạm, so với dã nhân mấy chục nghìn năm trước chẳng khác gì hết." Mộc Lâm Thâm khinh bỉ, cái bọn từ chối tiến hóa:

" Cái loại nhãi ranh như cậu chúng nó bẻ cổ cái rụp, còn không kịp khua môi múa mép, thua cả bọn dã nhân, vênh váo cái quái gì chứ." Trương Cuồng khịt mũi khinh lại, tay chân tong teo thế kia, không đáng để vào mắt:

" Lại có người tự hào vì bản thân chưa tiến hóa, gặp loại đó thì tôi chịu thật rồi, nói chúng không hiểu mà, anh có hiểu không?" Mộc Lâm Thâm quay sang cười đểu:

Bạo lực lên ngôi thật rồi, Ngốc Đản đáp luôn bằng một cú đấm, Mộc Lâm Thâm đã dự tính trước nhảy tránh sang bên, tiếp tục vừa đi vừa cười không dứt. Ngốc Đản bực mình không thèm hỏi nữa. " Làm chứng nhận con dấu ai giỏi nhất, tới Trung Quốc tìm bừa một bức tường; trị bệnh tình dục ai giỏi nhất, tới Trung Quốc; vay tiền vay nợ đâu rẻ nhất, tới Trung Quốc tìm bừa một bức tường ... Tôi ở nước ngoài thi thoảng còn thấy có người hát bài này, sao anh không biết nhỉ? Ngốc Đản, anh phải nâng cao nghiệp vụ đấy ..." Mộc Lâm Thâm đứng lại, cách y không xa là một cửa ngõ, tường trong ngõ dán đầy những tờ giấy quảng cáo, ngay cả một mặt tường ngoài phố cũng bị phun sơn đủ màu:

Ngốc Đản vỗ đầu, lần này bị người ta mỉa mai không oan chút nào, mỗi mặt tường của Trung Quốc đều ẩn chứa cơ hội kinh doanh lớn, đó là mỏ vàng lớn trong mắt đám người giang hồ ... Những thứ này với hắn mà nói thì quen mắt tới không thể quen mắt hơn, chẳng trách thằng nhãi đó nói câu nhìn và thấy là khác nhau, mình đúng là nhìn mà không thấy. Phần trên bức tường: Làm chứng từ con dấu, lấy ngay lập tức. Phần dưới bức tường: Cho vay không thế chấp, giải ngân trong ngày. Vắt ngang cả bức tường: Trị bệnh liệt dương xuất tinh sớm, tìm quân y già Tây Quan. Ngốc Đản đứng trước bức tường chi chít chữ, cảm xúc ngổn ngang, bạn bè quốc tế cũng biết luôn rồi, không biết có nên tự hào không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận