Nội Tuyến

Chương 602: Tình sâu càng sợ. (6)

“ Ồ, có lý đấy.” Đảng Ái Dân chỉ bằng vài câu đã bị Mộc Lâm Thâm thuyết phục, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn, liền bực tức nói: “Này, nhưng mà… tôi thậm chí còn chẳng biết tên Vua lừa đảo ở đâu? Tôi đi đâu để tìm nữ nhân mới của hắn đây? Hơn nữa, loại người này nếu có lập gia đình chắc chắn cũng sẽ không đến cục dân chính đăng ký kết hôn.”

“ À, cái đó là việc của anh rồi, tôi chỉ có thể nhìn ra được đến thế thôi.” Mộc Lâm Thâm nhún vai dang tay ra tỏ vẻ bất lực:" Dựa theo thông tin anh cung cấp, tôi chẳng giúp được nhiều hơn."

“Cậu con mẹ nó chia một câu nói thành hai lần, hại tôi chạy tới tận đây?” Đảng Ái Dân tức giận, bực bội phát tác, vung tay nói: “Không được, cậu phải nghĩ thêm cách nữa. Nếu thực sự không có cách nào khác, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ chúng tôi để cậu chỉ giáo thêm.”

“Hừ, anh cút đi càng xa càng tốt, tôi không có hứng thú đâu. Lần trước đã bị bắn một phát rồi, tôi không muốn nhận thêm lần nữa, con mẹ nó chứ, anh có biết nói tiếng người không, tự dưng bắt tôi phải bỏ dở công ăn việc làm đàng hoàng đi giúp các anh à?” Mộc Lâm Thâm cười khẩy, thẳng thừng từ chối, vung tay đuổi Đảng Ái Dân đi:

Thái độ của Mộc Lâm Thâm rất tệ, nhưng Đảng Ái Dân cũng không dám cãi lại, hắn cất điện thoại vào túi, lấy ra một xấp tiền và bắt đầu đếm. Lúc hắn đếm tiền, Mộc Lâm Thâm bị thu hút ngay lập tức, vì toàn bộ số tiền trong tay hắn là đô la Mỹ, từng tờ 100 đô la. Vừa đếm, hắn vừa liếc nhìn Mộc Lâm Thâm với vẻ gian xảo, Mộc Lâm Thâm cũng nhìn lại hắn với ánh mắt ngạc nhiên. Đảng Ái Dân cười cười nói: “Không để cậu làm không công đâu, nói đi, cậu muốn bao nhiêu? Thanh toán bằng đô la Mỹ.”

“ Anh, anh, cái con mẹ nó … giờ anh đê tiện tới độ này sao, cầm một xấp tiền giả ra đây đùa giỡn với tôi à?” Mộc Lâm Thâm tức giận, nếu không phải trong studio của mình thì vơ cái gì đó đập vào mặt hắn, thằng Ngốc Đản chết tiệt này, lúc nào cũng làm ra những chuyện cứt chó khiến người ta bực mình:

Đảng Ái Dân nghiêm túc nói:" Tiền thật đấy, với quan hệ của chúng ta tôi có thể lừa cậu sao?"

" Ngốc Đản, anh đúng là thằng ngu, tôi có thể không nhận cha, chứ không thể không nhận tiền, tôi mà lại không nhìn ra đô giả à?" Mộc Lâm Thâm khinh bỉ cầm cuốn sách tranh bên cạnh đập chát xuống bàn:

Đảng Ái Dân ngẩn người ra, hắn ngồi cách Mộc Lâm Thâm một khoảng bằng chiếc bàn, tay đưa lên cao khoảng một trăm phân, làm động tác so sánh mấy tờ tiền với nhau, hỏi với vẻ không hiểu: “ Cậu đoán bừa đúng không? Nếu đây là tiền thật thì sao? Cậu có đi theo tôi không?”

Nói rồi hắn xòe mười tờ tiền 100 đô la Mỹ ra trên bàn. “ Anh lại còn muốn thử tôi nữa à? Tờ này, và tờ này là thật, còn những tờ khác đều là tiền giả, ở ngoài lãnh thổ nước Mỹ, có khoảng 30% số đô la lưu thông là tiền giả, mà tờ tiền bị làm giả nhiều nhất chính là tờ 100 này. Tôi đi khắp nơi rồi, tiền đô tôi thấy nhiều hơn tiền tệ mà anh thấy đấy."

" Để tôi nói cho anh cách nhận biết… Thôi, không nói nữa, có nói thì anh cũng chẳng học được đâu. Anh có biết tôi làm nghề gì không?” Mộc Lâm Thâm chỉ vào các mẫu thiết kế trên bốn bức tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận