Nội Tuyến

Chương 548: Những con đường khác nhau. (2)

“ Ài, nghề này vốn dĩ như vậy, chẳng bao giờ theo ý chúng ta cả… Nhớ lại lúc tôi mới đến đội mười, mang theo tâm thế tới nhà hỏi tội, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này… Phó chính ủy Thân đâu rồi?” Lâm Kỳ Chiêu cảm thán nói:

" Ở trên lầu kìa. Không phục không được, lúc đầu anh ấy ngày nào cũng tìm Du Tất Thắng, tôi cứ nghĩ đó chỉ là việc làm thừa thãi, nhiều lần tỏ thái độ bất mãn ai ngờ thật sự có liên quan đến Du Tất Thắng ... Giờ bên ngoài đồn đại về phó chính ủy Thân ghê gớm lắm, nghe nói kỷ ủy lại phát hiện thêm mấy quan tham, có phải cũng liên quan đến những món đồ bị đánh cắp mà chúng ta tìm được?" Hứa Phi tò mò hỏi:

" Vẫn đang xác thực, ha ha ha, anh đừng tuyên truyền tin đồn đấy." Lâm Kỳ Chiêu cười, không muốn kéo đề tài đi quá xa:

Cơ mà nghe cái giọng điệu này thì chắc chắn là có rồi. Thực ra, vụ thu hồi lớn nhất không phải là tài sản thế chấp, không phải ngân hàng, cũng không phải vụ án trộm cắp ở Thượng Hải, mà là bộ sưu tập cá nhân của Tiêu Trác Lập. Đối với nhân vật từng từ một cảnh sát rơi vào vòng nghi vấn này, tổ chuyên án luôn giữ thái độ kín tiếng. Bên ngoài chỉ biết rằng hắn “bị truy cứu trách nhiệm hình sự do vi phạm nghiêm trọng pháp luật và kỷ luật”, nhưng những người biết rõ mức độ trách nhiệm hình sự thực sự của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không tháp tùng lên lầu, đội trưởng Hứa ân cần hỏi xem có cần chuẩn bị bữa cơm không, nhưng Lâm Kỳ Chiêu từ chối. Hắn tự mình bước lên tầng, vào căn phòng quen thuộc, tổ chuyên án đang làm việc, vài người thuộc cấp của hắn đứng dậy chào, gọi “sếp” với vẻ thân mật nhưng cũng đầy mệt mỏi. “ Nhìn trạng thái tinh thần của mọi người vẫn tốt đấy chứ, cố gắng học hỏi nhiều từ sư phụ Thân vào, có lẽ trong vòng mười năm, thậm chí lâu hơn nữa, chúng ta sẽ không gặp được một vụ án lớn như thế này đâu.” Lâm Kỳ Chiêu lần lượt chào hỏi từng người, đến trước mặt Quan Nghị Thanh, bàn cô nàng này là bừa bộn nhất, hắn cũng biết một chút, do cái thói xấu quên này quên nọ, nên cô mới bày ra mọi thứ trước mắt, gọn gàng chút là tha hồ đi tìm đồ. Hắn không định làm phiền cô, nhìn tra phải ra dấu chào hỏi: “Quách Vĩ đâu rồi?”

Quan Nghị Thanh có vẻ không nghe ra ý trêu chọc trong đó, hoặc cô không để ý:" Đi giao thiệp với ngân hàng Phong Hồi còn có một ít tang vật bị thế chấp cần xác nhận ở đó, còn sư phụ ở trong."

Lâm Kỳ Chiêu cười, cô gái này cũng thật chuyên tâm, định đi vào gian trong, được vài bước lại quay về, nhỏ giọng nói với Quan Nghị Thanh:" Bảo với Quách Vĩ, khi nào về mọi người tụ tập ăn gì đó đi, tôi mời khách."

" Được." Quan Nghị Thanh ngẩng đầu lên cười tít mắt:

Nghe tới ăn một cái là cười tới vui vẻ, đúng là cô gái đơn giản, thời nay, hiếm có cô gái chân thật như vậy, Lâm Kỳ Chiêu không kìm được thoáng rung động, nhìn thêm cô đồng nghiệp xinh đẹp một cái rồi đẩy cửa vào phòng của Thân Lệnh Thần. Gian phòng nhỏ này có thêm một cái ghế sô pha cũ lớn, dùng thay giường luôn, khắp nơi trừ giấy tờ thì toàn là tài liệu, tường dán đầy ảnh nghi phạm, được phân chia thành từng nhóm, hai tháng đã đủ để Thân Lệnh Thần đào tận gốc bọn chúng. " Sư phụ." Lâm Kỳ Chiêu gọi:

Thân Lệnh Thần đang cặm cụi ghi chép ngẩng đầu lên, giật nảy mình, nói:" Xử trưởng Lâm, cậu lại tới làm tôi tổn thọ đấy à, cậu gọi sư phụ, tôi làm sao dám trả lời chứ?"

" Có gì mà không được chứ, người giỏi hơn làm thầy mà." Tâm trạng của Lâm Kỳ Chiêu hôm nay rõ ràng tốt lắm, không khô khan nghiêm túc như thường ngày:

" Tùy cậu ... Í, cái mặt như muốn sáng lên thế này là sao, có tin vui à?" Thân Lệnh Thần hỏi:

" Sư phụ đoán xem nào." Lâm Kỳ Chiêu cố tình gây hồi hộp:

Thân Lệnh Thần hỏi thẳng luôn:" Còn phải đoán hay sao, có phải biết tung tích của Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình rồi không?"

“ Sư phụ quả nhiên là sư phụ, đoán một phát trúng luôn, một tên ở Ninh Hạ, một tên ở Thiểm Nam. Hôm qua bắt được một tên, khai ra thêm tên nữa, cả hai đều bị tóm rồi, chúng tôi đang chuẩn bị dọn chỗ để tiếp nhận chúng, ngày kia sẽ áp giải về.” Lâm Kỳ Chiêu nói, hai kẻ này ẩn náu rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi Thiên Võng truy lùng. Với mức độ liên quan nghiêm trọng như vậy, đến cấp công an địa phương cũng không dám coi nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận