Nội Tuyến

Chương 451: Khảo nghiệm tối thượng. (4)

Ba phòng thẩm vấn đặc biệt đều đang bận rộn, tiếng huỳnh huỵch, tiếng kêu la phát ra liên hồi. Đây rõ ràng là hành vi vi phạm nghiêm trọng, Trần Thiếu Dương cũng là bị ép đến mức không còn cách nào mới phải dùng tới hạ sách này. Nội tuyến mà hắn phụ trách mất tích, vụ bắt giữ lô hàng trộm cắp thất bại, gần như đã khiến hắn phát điên. Khi nghe nói khu vực đường Chính Dân lại xuất hiện một vị "đại ca" mới, hắn liền nghĩ có thể đám người Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình đang âm thầm điều khiển từ phía sau, có lẽ từ những người mới này mình sẽ tìm ra được chút manh mối. Thậm chí rằng, cùng lắm có thể dùng người đổi người. Thế nhưng mục đích chưa đạt thì đã có thêm rắc rối mới, hai người trong nhóm thẩm vấn "Mộc Lâm Thâm" bỗng nhiên chạy ra, hoảng hốt báo với hắn: "Đội trưởng Trần, hỏng rồi, hỏng rồi, có thể chúng ta bắt nhầm người rồi?"

"Nhầm người nào." Trần Thiếu Dương giật mình, đây là hành động xuất quân trái phép, chẳng có vụ án gì chính thức, cao lắm cũng chỉ có thể coi như một cuộc triệu tập thẩm vấn:

" Nhầm Mộc Lâm Thâm rồi, hắn không phải là Mộc Lâm Thâm mà là Tô Vinh Nhạc, tôi vừa mới tra rồi." Một vị hình cảnh toát mồ hôi hột nói:

Trần Thiếu Dương ngỡ ngàng:" Sao khi bắt không chú ý?"

" Lúc đó chúng tôi chỉ thấy sau gáy, không chú ý, cứ tưởng là y, ba tên này đi với nhau như hình với bóng mà."

" Tên này vừa vào cửa còn tự nhận mình là Mộc Lâm Thâm nên chúng tôi, chúng tôi ..."

Tất nhiên là đánh cho một trận chứ sao, lưu manh không gốc gác mà, bị ăn đòn cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng chứ làm gì được, nhưng nếu không phải thì … Trần Thiếu Dương phát điên, liên tục bứt tóc mình, không biết phải làm thế nào. Trong một phòng thẩm vấn đặc biệt, có tiếng Nhạc Tử hét lên, giọng đầy tức giận: "Ê, sao lại chạy mất thể? Chúng mày là cảnh sát thì giỏi lắm hả... Nói cho chúng mày biết, bắt nhầm người thì phải đền bù từ nhà nước đấy, không đền tiền thì tôi không đi đâu cả, gọi cho cha tôi đi, tôi sẽ gọi luật sư đến!"

Cảnh sát thật bắt nhầm người. Nhưng cảnh sát giả thì không hề nhầm, người chúng tóm chính là Mộc Lâm Thâm. Cho nên đối xử với Tiểu Mộc, chẳng có chút khách khí nào, tra tấn thẩm vấn đều là thật, mỗi cú đấm cú đá đều không hề nương tay. Mộc Lâm Thâm vừa bị đá một cú, khí huyết chưa ổn định, chân như bị gãy, người thẩm vấn tiến lại gần, hỏi: " Mày đã nhớ ra gì rồi?"

" Tôi biết Từ Cương ở đâu." Mộc Lâm Thâm thều thào nói:

" Ở đâu?" Đối phương hỏi:

" Dẫn theo bà chị tên là Tây Phượng, tư bôn rồi." Mộc Lâm Thâm giọng yếu đi kèm tiếng rên rỉ đau đớn, nên không thể từ sắc thái mà nghe ra thật giả:

" Mày nói bậy cái gì thế?" Đối phương ngờ ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, như thể không thể chấp nhận đáp án này:

Mẹ kiếp, Bọn này căn bản đã biết đáp án rồi! Mộc Lâm Thâm lập tức đã có phán đoán, một câu chuyện nhanh chóng hình thành trong đầu, nói một cách trôi chảy: "Thật đấy đại ca, tôi không lừa anh đâu. Hắc Cương nó phản bội, nó đã ăn cắp hàng của Mã quả phụ và Tang Mao, rồi còn báo cảnh sát bắt hai anh ấy. Sau đó nó còn cặp kè với một con tình nhân rồi chuồn mất."

" Thật không?" Đối phương ngạc nhiên hỏi:

" Thật ạ, không phải bây giờ cả hắc bạch đạo đều đang truy sát hắn sao, hắn ra sao được."

Câu trả lời là vô ích, và không thể chứng minh được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận