Nội Tuyến

Chương 228: Câu đố chưa được giải. (6)

Trương Cuồng không biết làm sao, hắn nháy mắt bảo Mộc Lâm Thâm đừng nói nữa, kích thích ông ta quá mức không có tác dụng gì. Lão Lư một lúc sau kiệt sức, cổ tay cọ vào còng rướm máu, ông ta ngồi thở dốc, trông như mất hết tinh thần, nói từng chữ một:" Thằng nhãi, giết người cùng lắm đền mạng, mày nên thắp hương khấn vái lão tử chết trong tù, nếu không ngày tao ra được rồi, mày thắp hương thế nào cũng vô nghĩa."

" Không, nếu như tôi thắp hương, sẽ cầu xin ông trời phù hộp cho hai người có thể nắm tay nhau đi tới cuối đời, ông có thể vì cô ấy mà giả điên, lừa đảo, phạm tội. Cô ấy vì ông mà bán đứng tất cả mọi người, cam lòng mạo hiểm, hai người nhất định đã trải qua thời gian dài cay đắng nương tựa vào nhau ... Mong ước có một ngày cao chạy xa bay, sống cuộc đời hạnh phúc yên lành, đúng không?" Mắt Mộc Lâm Thâm sáng như sao, lời nói chuẩn xác như dao phẫu thuật, đâm xuyên qua lớp vỏ ngoài điên cuồng của ông ta, tới thẳng thứ ông ta muốn che dấu bên trong:" Vì có cô ấy bên cạnh, cho nên ông chắp cánh khó bay, nếu hai người không có quan hệ tình cảm, tôi chẳng bao giờ nghĩ tới ông hết."

Lư Hồng Bác môi mấp máy, yết hầu khàn khàn như bị tắc, hồi lâu mới phát ra tiếng kêu khiếp đảm, nó giống khóc, giống như bị đau, như điên như dại, không ngờ lại còn giống tiếng cười kỳ quái, khiến người ra sởn gai ốc. Chưa bao giờ nghe thấy âm thanh khiến người ta thấy nhiều cảm xúc như vậy, lão điên này đúng là khó ăn thật, nhưng có vẻ là phòng tuyến tâm lý đã bị phá vỡ rồi. Trương Cuồng chỉ chỉ tay vào túi, ý bảo Mộc Lâm Thâm hỏi khoản tiền kia đi. Mộc Lâm Thâm lườm hắn một cái không thèm để y, lại còn đi tới, ngồi bên cạnh Lư Hồng Bác, lấy ra tờ giấy ăn, để ông ta kê vào cái cổ tay đầm đìa máu. Trương Cuồng ngăn không kịp, lập tức tập trung tinh thần đề phòng, sợ lão già này nổi điên làm bị thương Tiểu Mộc, thế nhưng hắn nhầm rồi, hai người bọn họ cứ ngồi nhìn nhau chằm chằm, không nói không rằng, không nhúc nhích, cứ như đang thi xem ai chớp mắt trước là thua vậy. Chịu chết, hắn không hiểu gì, có lẽ đây là thế giới của kẻ điên, người bình thường như hắn không tham gia vào được. " Tôi xem thường cậu, cho rằng cậu chỉ là thằng nhóc tham ăn lười làm, dụ dỗ một chút có thể dễ dàng đem đi làm ma thế mạng. Không ngờ cuối cùng cậu tìm ra tôi. " Lưỡi Lư Hồng Bác cuốn quay miệng một vòng, quay đầu sang nhổ phẹt một bãi nước bọt dính máu xuống đất:" Có điều cậu tìm được tôi cũng chẳng có được cái gì ... Cậu cho rằng đó là tôi, cậu nghĩ mình chính xác à? Cậu nghĩ cô ấy là quân cờ của tôi, vì sao tôi không thể là quân cờ chứ?"

Trương Cuồng cả kinh, đúng thế, ai nói nhất định Lư Hồng Bác phải là quân cờ, chẳng phải chính vì ông ta nấp trong bóng tối, nên bọn họ không dám ra tay với Dương Mộng Lộ sợ bứt dây động rừng sao? Vội vàng rút điện thoại gọi Lạc Quan Kỳ ở phòng giám thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận