Nội Tuyến

Chương 267: Gặp rồi lại thất vọng. (4)

Quách Vĩ chỉ cười mà không nói, nói thật là tuy đã đọc hồ sơ về Mộc Lâm Thâm, nhưng hắn vẫn không tin lắm vào khả năng của đối phương, không phải cái gì ghi trong đó cũng có thể tin. Trừ khi là hồ sơ tội phạm không nói, chứ mấy cái phần thưởng, công tích ấy mà, có nhiều thứ tác động lắm. Bây giờ rốt cuộc cũng gặp ngoài đời rồi, ấn tượng đầu tiên của Quách Vĩ về Mộc Lâm Thâm là đẹp trai, rất đẹp trai, cái đó thì không cần bàn cãi, ăn mặc chỉnh chu, thời thượng, khí chất, không chê vào đâu được, có điều trông mặt quá non nớt, thậm chí nói thế nào nhỉ, ngửi thấy mùi sữa. Thực sự quá khác với miêu tả trong hồ sơ, một người mưu trí, sắc xảo, lão luyện, nhất định không thể có bộ dạng này được, loại này là để làm cảnh, hắn làm cảnh sát, cũng có chút tự tin vào con mắt đánh giá người của mình. Rõ ràng là gặp mặt không bằng nghe danh. Mộc Lâm Thâm thì sao? Y nghiêm túc nhìn hai người, ánh mắt chỉ dừng trên người Quan Nghị Thanh hai giây, trên mặt không có biểu cảm nào đặc biệt, sau đó lại liếc Quách Vĩ một cái, rồi chỉ tay vào Quan Nghị Thanh: “ Cô là… cảnh sát!”

Tiếp đó lại chỉ Quách Vĩ:" Anh cũng thế."

" Dễ dàng vậy sao?" Bọn họ gặp nhau chưa đầy một phút, Quách Vĩ sững sờ, hắn vừa có đánh giá không tốt về người ta, lại bị người ta nhìn thấu ngay thân phận. Hắn cúi nhìn mình một lượt, thường chỉ cảnh sát chuyên làm việc bàn giấy ngồi văn phòng mới mặc đồng phục thôi, bọn họ bình thường ăn mặc như bao người khác ở sân ga này, bản thân hắn còn không thấy có gì khác biêt cơ mà:" Làm sao anh đoán ra được, chúng ta đã bao giờ gặp nhau đâu."

" Dễ thôi mà, lần đầu gặp mặt nhưng hai người đã lộ rất nhiều sơ hở rồi." Mộc Lâm Thâm nói tới đó đi tiếp luôn, chẳng giải thích gì thêm:

Hai người kia ngẩn ra, không ngờ đi đang nói dở lại bỏ đi như thế, vội vàng đuổi theo, Quách Vĩ ngứa ngáy hỏi:" Sơ hở gì?"

"Thứ nhất, bắt chuyện với người lạ ở nhà ga thì chỉ có hai loại, một là chèo kéo khách thuê trọ, hai là chèo khách đi xe. Hai người đã không phải loại người này, vậy thì chắc chắn là tới đây để tìm người. Thứ hai, tôi đột xuất có việc quay về, không báo cho ai hết, biết trước mà chặn tôi ở đây, ngoài cảnh sát ra thì còn ai làm được? Thứ ba, hai người cười tủm tỉm thế này, nam cười gian, nữ cười hiểm, tôi không chỉ biết các người là cảnh sát, mà còn biết chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì!" Mộc Lâm Thâm nói hết thì dừng lại:

Hai người kia nghe xong y nói thì nổi cáu, nhưng phản ứng khác nhau, Quách Vĩ thì sững sờ, cho thời gian suy đoán thì không khó, nhưng tích tắc mà y đoán ra ngay, đúng là thiên tài. Quan Nghị Thanh thì nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Mộc Lâm Thâm, cô không ngờ lại nhận được kết quả thế này, không nể mặt mình tẹo nào. Không đợi đối phương phát tác, Mộc Lâm Thâm giơ ngón tay lên hỏi: “ Còn muốn nghe lý do thứ tư không?"

Câu này ngay lập tức cắt ngay cơn giận của Quan Nghị Thanh:" Là gì?"

" Thứ tư là, tôi xem ảnh cô rồi, cô đóng vai em gái tôi Lâm Nghị Thanh, tôi nhìn một cái là nhận ra cô ngay ... Em gái lần đầu gặp mặt." Mộc Lâm Thâm cười xấu xa:

Té ra là thế, Quách Vĩ bừng tỉnh, chẳng qua là y biết trước, suýt nữa thì bị lừa, lập tức chuyển sang tức giận:" Anh cố tình đấy hả?"

" Chà, thông minh thật đấy, đoán một cái là ra ngay luôn." Mộc Lâm Thâm rõ ràng dùng giọng điệu khen bọn ngốc, mấy ngày liền gặp chuyện không vui vẻ gì, y sầm mặt đẩy Quách Vĩ ra:" Cút sang bên, bây giờ tôi chướng mắt nhất chính là đám cảnh sát các người, vừa mới phạt của tôi một nghìn đồng."

Quách Vĩ nổi nóng, Mộc Lâm Thâm còn tức giận hơn, xách áo lên, quay đầu đi luôn, không để lại chút thể diện nào cho cảnh sát hay mỹ nữ, khiến Quan Nghị Thanh ngơ ngác không hiểu gì, Quách Vĩ tức giận đến mức muốn lao lên bắt Mộc Lâm Thâm, nhưng Quan Nghị Thanh đã kéo lại, lắc đầu ra hiệu, trong tình huống này mà ầm ĩ thì không phải lại thành vấn đề của cảnh sát à? Đồng thời hai người cũng đã nhìn thấy Thân Lệnh Thần đi ngược hướng với Mộc Lâm Thâm, cứ tưởng sư phụ rốt cuộc cũng ra tay, nào ngờ hắn chỉ đi lướt qua Tiểu Mộc, thậm chí không thèm liếc mắt một cái, cứ như chẳng quen biết gì, rồi tiếp tục bước tới chỗ họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận