Nội Tuyến

Chương 338: Biến cố thấy lòng người. (5)

Chứ còn không à, hai người đó giống nhau vô cùng, đầu trọc nhé, cao to béo nhé, Đại Hồ Lô thì xăm long hổ báo, Nhị Hồ Lô chẳng kém cạnh, trừ long hổ báo lại còn xăm thêm một con trâu ở bụng, làm người ta cứ nhìn thấy vị trí xăm hình trâu lần nào là cười lần đó. Tiểu Linh ngồi xuống bên Mộc Lâm Thâm, nói:" Mộc thiếu gia, hai huynh đệ bọn họ được Qua ca nhặt về từ trạm thu dung đấy, không thể không phục nhãn quang của chú Qua, bằng vào hai người bọn họ, làm đám dân cảnh đồn công an bắt được cũng dở khóc dở cười."

Tiếp đó chị Hồng cũng bổ xung, kể về cái vụ cuối năm ngoái cảnh sát tổ chức hành động truy quét mại dâm, hai anh em này làm canh gác nên bị bắt, hai đứa cứ gào lên oan ức, anh cảnh sát ơi, bắt bọn bán dâm đi, sao lại bắt chúng tôi? Chúng tôi chỉ tối đa là đứng canh cho người mua dâm một chút thôi, có liên quan gì đến mấy người bán dâm đâu? Tiểu Linh dù biết chuyện này rồi vẫn cười ngặt ngoẽo, dựa hẳn vào người Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm phải né tránh một chút, nha đầu này mới mười sáu thôi, y không muốn vào tù, cơ mà không biết hai tên ngày giả ngây giả ngốc hay là ngốc thật, thực sự là dở khóc dở cười. Đại Hô Lô nghe chuyện cười của mình mà mặt trơ ra như không có gì:" Không phải là anh em nhưng chúng tôi là đồng song đấy."

" Đồng song à ... Anh lừa ai vậy, chẳng phải anh học tiểu học còn không tốt nghiệp nổi à?" Mộc Lâm Thâm không tin:

" Song trong song sắt ấy." Nhị Hồ Lô giải thích:

Mộc Lâm Thâm lần này thì sặc rượu thật rồi, đặt ly xuống không kịp, rượu phun ra áo, xua tay ngăn Tiểu Linh lại, tự rút khăn giấy lau cho mình, giơ ngón cái lên khen, chẳng phải nhà tù hay được gọi là đại học xã hội à, chung phòng giam đúng là đồng song rồi. " Chị Hồng, hay là chị cũng theo chúng tôi về đảo Hồ Lô đi, anh em chúng tôi kiếm cho chị một lão hán, tôi thấy mấy năm qua chị già đi nhanh quá, nhìn một cái là biết nội tiết tố mất cân bằng rồi." Nhị Hồ Lô tỏ ra hết sức quan tâm tới chị Hồng:

Đại Hồ Lô tiếp lời:" Chị, đừng nghe nó, chị cần tráng hán, yên tâm, quê chúng tôi nhiều người ế vợ lắm, bảo lấy lợn nái họ cũng chịu."

Hai tên đó làm Tiểu Linh cười gục xuống bàn, bà chị già thì tức đỏ cả mặt, nhưng không buồn cãi nhau với thằng dở hơi đó thêm phiền, nói với Mộc Lâm Thâm:" Hai cái thằng này vậy đó, cậu để ý chút, thời gian qua không có cậu, chẳng biết vào trại bao nhiêu lần rồi."

Hai người này chuyên làm người khác nghẹn họng chứ đối với Mộc Lâm Thâm thì tôn trọng lắm, liên tục mời rượu. Cơm giải tán mà, còn chẳng biết bữa tiếp theo là bao giờ ấy chứ. Mộc Lâm Thâm uống ngà ngà say rồi, hôm nay y nói tương đối ít, chủ yếu ngồi nghe bốn người kia lời qua tiếng lại với nhau, chẳng có lời lẽ nào hay ho, chẳng hiểu sao thấy thân thiết. Ở đây không ai là tốt đẹp hết, ngày nào đó bị bắt vào tù chẳng oan, ngay cả cô bé Tiểu Linh kia đoán chừng cũng muốn kiếm chỗ dựa, nhưng họ rất thật, so với đám cưới xa hoa hào nhoáng, đầy nụ cười những lời chúc tụng kia còn thật hơn nhiều. Đột nhiên y nói một câu:" Thực ra không cần phải chạy, mọi người khẩn trương như thế làm cái gì?"

" Mộc gia, cậu chưa từng thấy cái thế trận đó mà thôi, chúng tôi đều là người có tên trong danh sách đen của cảnh sát, phàm là quốc gia mở hội nghị gì đó, người ta cứ tóm chúng tôi giam lại, không cho đi đâu cả, hết hội nghị mới thả ra." Đại Hồ Lô hậm hực nói:

Nhị Hồ Lô cứ nhắc tới chuyện này là nổi nóng:" Đúng vậy đấy, chúng tôi thì liên quan gì tới văn minh thành thị chứ, vậy mà cứ gây chuyện với chúng tôi."

" Núi không đi thì nước phải đi, nước không đi thì người phải đi mà, thời cuộc là thế, không thay đổi không được ..." Mộc Lâm Thâm nói nửa chừng cảm thấy nói kiểu này tám phần huynh đệ Hồ Lô không hiểu, phải thay đổi:" Ý tôi là chúng ta không thể chỉ biết kinh doanh thân xác được, mọi người đã nghĩ tới đa dạng hóa kinh doanh chưa?"

Chà, hiểu thì không hiểu, nhưng mà có chuyện tốt rồi, hai huynh đệ Hồ Lô dựng tai lên, mí mắt chị Hồng giật mấy cái, hỏi ngay:" Tiểu Mộc này, cậu làm ăn gì ở chỗ Mao ca đấy, sao không kéo chúng tôi vào làm cùng."

"Không, không, không, mọi người hiểu nhầm ý tôi rồi, ý tôi là làm thuê cho người khác thì có thể kiếm được bao nhiêu? Ý tôi là, phải tự làm ông chủ, tự tìm con đường của mình, không thể suốt ngày cứ đi theo người khác, không có chút ý tưởng gì cho bản thân à?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

Đại Hồ Lô nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Nhị Hồ Lô lắc đầu ngao ngán, thở dài:" Đúng là không có, cậu nói đi, làm cái gì?"

" Để tôi nghĩ xem, chúng ta làm chút việc không khổ không mệt, lại chắc chắn kiếm tiền, cũng không đen không trắng, không phải sợ cảnh sát, mọi người thấy sao?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

Đại Hồ Lô bĩu môi không tin:" Cậu đùa chúng tôi đấy à, chúng tôi sao mà làm được công vụ viên cơ chứ?"

" Sao mà không làm được chứ, với trình độ anh em ta làm công vụ viên còn phí tài ấy." Nhị Hồ Lô khinh thường:

Chị Hồng chịu không nổi nữa, bỏ cả bát đũa đó mà cười, cười tới ho không dứt, lau nước mắt nói với Mộc Lâm Thâm:" Tiểu Mộc này, hai cái thằng dở hơi này, cậu bảo bọn chúng làm gì là được cần gì phải bàn với bọn chúng chứ ... "

" Không phải đâu." Mộc Lâm Thâm xua tay:" Ý tôi là, ba người các chị có thể tự làm chủ mà."

" Chúng tôi?" Cả ba người cùng trố mắt, rõ ràng là chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này:

" Đừng chỉ biết kinh doanh dựa vào nửa dưới, nên vận dụng đầu óc nhiều hơn, còn nửa đời nữa phải sống cơ mà. Đôi khi thay đổi một chút, nói không chừng có niềm vui bất ngờ đấy ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận