Nội Tuyến

Chương 702: Tác hổ vi trành. (5)

Chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước, dần dần đã nhìn thấy được bóng dáng của thành phố. Từ Đồng Lôi nhìn đồng hồ, quay đầu lại nhắc nhở Mộc Lâm Thâm: “Tiểu Mộc à, giao cho cậu một việc đây. Lát nữa đi gặp một người, có khách mua hàng, gặp mặt, bàn bạc giá cả và địa điểm giao hàng.”

“À? Tôi chưa làm việc này bao giờ mà.” Mộc Lâm Thâm giật mình, con mẹ nó, chúng không chỉ bắt mình in tiền giả, giờ còn bắt mình đi buôn tiền giả nữa sao, bóc lột quá lắm:

" Chuyện gì mà chẳng có lần đầu, không phải làm một lần là biết sao?"

" Có thích hợp không? Mỗi mình tôi đi à?"

" Mày mơ hay thật đấy, tao sẽ đi theo làm tay chân cho mày, mày làm ông chủ." Vương Lâm Tùng hừ một tiếng:

Hiểu rồi, đây chính là ném đá dò đường, còn Mộc Lâm Thâm chính là viên đá bị ném đi, nếu chẳng may bị cảnh sát tóm cổ, thì cũng không thể nào nói rõ mình đến từ đâu được. Còn nếu không bị bắt, thì cứ thế mà làm thôi, mày còn có lựa chọn nào khác nữa đâu. Trong chớp mắt hiểu ra tính toán của đối phương trong chuyện này, Mộc Lâm Thâm bắt đầu tính toán xem phải tận dụng cơ hội này thế nào, giao dịch kiểu này hai bên luôn đề phòng nhau, muốn phá rất dễ, gây ra ít sự cố, thừa cơ bỏ chạy khó gì ... tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng đáng thử. Từ Đồng Lôi thấy y ngồi im thì hiểu lầm, ngoảnh lại nhìn nói: “Sợ à? In ra thì phải bán thôi, không bán thì làm gì? Thứ đó dùng để chùi đít cũng chẳng tốt, gặp nước là phai màu, giống như bị đến tháng vậy."

Vương Lập Tùng thấy câu đùa này rất trí tuệ cười to hưởng ứng, Từ Đồng Lôi tiếp tục nói đùa để giúp Tiểu Mộc xoa dịu căng thẳng. Khi đến ven thành phố, Vương Lập Tùng và Mộc Lâm Thâm xuống xe, còn Từ Đồng Lôi lái xe rời đi, hai người bọn họ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, thẳng tiến đến địa điểm đã hẹn trước. Trên đường đi, Vương Lập Tùng đã nhét một xấp tiền giả vào lòng Mộc Lâm Thâm, bảo y đóng vai ông chủ trong giao dịch hôm nay. “Ghi nhớ kỹ nhé, cứ xưng đại là ông chủ Mã, ông chủ Mộc, hoặc ông chủ Thiết gì cũng được. Chỉ cần nói rằng Lão Hán là bạn của mày là đủ.” Vương Lập Tùng dặn dò:

Chiếc xe dừng lại ở một khu chợ ồn ào náo nhiệt, khi xuống xe, Mộc Lâm Thâm thoáng nhìn thấy tấm biển đề “Khách sạn Nam Dương”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận