Nội Tuyến

Chương 497: Mò ra hang ổ. (3)

Bốp … huỵch … hự … á …

Tiếng đấm đá, tiếng kêu la vang lên không dứt, hiện trường đã không thể kiểm soát được nữa, được sự chống lưng của Mộc gia và những đồng tiền đỏ rực nằm rải rác trên đất, được kích thích bởi tiền, đám lưu manh phấn khích xông tới với khí thế không thể ngăn cản. Chúng vừa cướp bóc vừa đánh đập, khiến đám cảnh sát bị vây kín không có lấy một cơ hội phản kháng. Gậy bị giật mất, mũ bị quật bay, thậm chí áo quần cũng bị xé rách. Chỉ trong vài phút, những đồng tiền trên đất đã biến mất sạch sẽ. Khi đám đông dừng lại quay lại nhìn, bảy viên cảnh sát như nữ nhân bị lăng nhục, ngồi co ro, đầu gục xuống, không dám lên tiếng. Trong vòng vây của đám lưu manh, vài người cầm theo dây thắt lưng, chính là của những viên cảnh sát bị chúng cởi ra, chúng cười nhạo nhìn những đám cảnh sát bị bắt giữ. Đây chính là lần đầu tiên lưu manh đối đầu với cảnh sát mà chúng thắng, quả thật chỉ có đoàn kết mới tạo ra sức mạnh, ai nấy tràn trề tự tin, mẹ nó, cảnh sát cũng bị đánh rồi, sau này còn sợ ai nữa. Đại Hồ Lôi sợ đến mức mặt mày tái mét, với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, hôm nay mà làm thế này, có lẽ không xa cái chết là mấy. Hắn lén lút đến gần Mộc Lâm Thâm, hai người trốn sau kệ hàng, Đại Hồ Lôi hỏi: “ Đại ca à, anh bị làm sao vậy? Không muốn sống nữa à? Chúng ta đánh cảnh sát thì làm sao còn làm ăn ở đây được nữa.”

Nhìn thời gian mới được có mười phút, vẫn phải cố thủ nơi này, Mộc Lâm Thâm nghiến răng nghiến lợi nói:" Sai rồi, tôi muốn sống cho oai hùng một lần, chẳng lẽ anh không muốn?"

Nói chuyện với Đại Hồ Lôi cần có một lối tư duy đặc biệt, mà Mộc Lâm Thâm rõ ràng rất hiểu cái logic này. Chỉ cần một câu kích động, Đại Hồ Lôi liền ngẩng cao đầu nói: “Có gì phải sợ? Chỉ là đánh bọn họ một trận thôi mà, cùng lắm thì sau này lại bị chúng đánh lại cũng chẳng sao.”

“ Đúng, sợ chó gì, không kiếm ăn được ở đây thì đi chỗ khác, anh dẫn theo mấy người, lấy xe điện của bọn họ đi, tìm đại một đống rác rồi vứt đi.” Mộc Lâm Thâm xúi bẩy, thấy Đại Hồ Lôi không hiểu. Mộc Lâm Thâm kéo hắn lại, ghé tai giải thích: “ Anh với Lưu Dương, Tiểu Thất dẫn một nhóm huynh đệ thân cận nhất của chúng ta, lấy xe đi, rồi khóa cửa từ ngoài, sau đó... làm xong việc, tôi sẽ đi cửa sau.”

“ Tôi hiểu rồi, vậy sẽ không ai biết chúng ta đang làm chuyện xấu trong này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận