Nội Tuyến

Chương 163: Cùng chung mạch truyền thừa. (2)

Một chiếc bàn lớn sang trọng, cửa sổ kính cao sát trần, không gian rộng rãi tràn ngập ánh nắng. Bên trong phòng tủ rượu đầy ăm ắp, bàn trả cổ kính, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Đồng Quan. Mộc Lâm Thâm lững thững bước qua không gian rộng tiến về tủ rượu, vẻ mặt thản nhiên như không. Dáng vẻ này làm Giả Phương Phi vô cùng hài lòng, cô ngồi xuống ghế giám đốc, xoay một vòng, nhìn Mộc Lâm Thâm:" Hình như anh chẳng bất ngờ chút nào."

" Là một tổng giám đốc, chẳng lẽ lại còn bất ngờ với nơi làm việc của mình à?" Mộc Lâm Thâm vừa nói vừa mở tủ rượu ra, chọn một chai, tay trái nhấc hai ly thủy tinh đi tới đặt lên bàn:

Pặc một tiếng, nút chai rượu vang đỏ được Mộc Lâm Thâm mở ra, động tác hết sức sành điệu, y lấy khăn lau nhẹ miệng chai, tay cầm ở nửa dưới chai rượu. Rượu được rót nhẹ nhàng mà dứt khoát, chảy chính giữa ly, đến khi được một phần ba thì y nâng miệng chai rượu lên trên, rượu dừng ngay tức thì không bị nhỏ giọt. Chỉ là rót rượu thôi cũng khiến Giả Phương Phi bị mê hoặc. Mộc Lâm Thâm đưa một ly lên, nâng ly mình, miệng nói nhỏ chữ cheers, khẽ lắc thân ly rượu nhấp một ngụm, tức thì mặt biến sắc, nhổ rượu trở lại ly, giọng không hài lòng:" Phòng tổng giám đốc mà lại đặt rượu giả à?"

" Đạo cụ thôi mà, đừng để ý quá, ở Trung Quốc người uống rượu vang có thể đạt tới trình độ của anh không nhiều đâu." Giả Phương Phi hơi ngại ngùng, cả tủ rượu lớn như thế mà là đồ thật thì cần gì phải đi lừa đảo nữa, có điều bị y phát hiện ngay lập tức cũng làm cô xấu hổ, dù gì đều là loại giả hạng nhất, không dễ phát hiện đâu. Cô đặt ly rượu xuống, mở ngắn kéo ra, lấy ra túi toàn sách, đặt lên bàn. Tư bản dân gian Trung Quốc, Thắng ở dòng vốn, Trò chơi tư bản, toàn là sách tài chính cả. Mộc Lâm Thâm thuận tay lật xem vài trang, những lý luận trong đó so với lời lẽ chung chung truyền cảm hứng của Dương bì quyển thì khó học hơn rất nhiều. Cho nên rốt cuộc Giả Phương Phi cũng đã nhìn thấy nét mặt gặp khó của Mộc Lâm Thâm rồi. " Thấy khó hả?" Giả Phương Phi hỏi:

" Chỉ có ba ngày, cô thử học thuộc lòng cho tôi xem." Mộc Lâm Thâm nhấc một cuốn sách dày như viên gạch lên:

" Có người học thuộc được trong ba ngày đấy, nhưng chưa chắc đã dùng được, cho nên cũng không cần phải quá nghiêm túc như thế. Nhưng anh cũng không thể chẳng biết chút nào, để tâm đọc một lượt đi." Giả Phương Phi dặn, giọng không thương lượng:

Mộc Lâm Thâm đặt sách xuống, có chút nghi hoặc nói:" Không cần làm một cách vội vàng như vậy chứ, nơi này còn thiếu nhiều thứ lắm."

" Thiếu cái gì?" Giả Phương Phi hỏi:

" Chuyện đó còn phải nói sao, nhân viên đâu?"

" Rất nhanh sẽ có thôi."

" Còn trung tầng quản lý nữa?"

" Đang trên đường tới rồi."

" Còn xe, phải có vài chiếc khá khẩm chứ."

" Thuê là được thôi mà."

Mỗi câu hỏi đều được Giả Phương Phi đưa ra câu trả lời đơn giản, hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi, công ty được trang trí, xe thì đi thuê, nhân viên cũng thuê nốt, rồi thêm một tên tổng giám đốc giả hiệu. Mộc Lâm Thâm nhấc chai rượu lên thở dài, chẳng có cái gì là thật hết, quay sang nhìn Giả Phương Phi, không ngờ cả hai bật cười cùng một lúc. Thôi, thời buổi này lập công ty đàng hoàng cũng là để lừa đảo mà, để ý làm cái gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận