Nội Tuyến

Chương 291: Cái tấm thân vô dụng. (2)

Nói ra đúng là không đổ cho người ta được, khi đó Mộc Lâm Thâm chủ động gọi điện cho Thân Lệnh Thần, y muốn dùng phương thức kịch liệt nhất để đánh cược một phen, nếu không đổi lại được cuộc sống an nhàn thoải mái trước kia, thì cũng phải có lại được cuộc sống tự do tự tại ... Phương thức kích thích như thế rất hợp khẩu vị của y. Giờ thì hay rồi, giờ thì hoàn toàn tự do tự tại rồi, không còn ràng buộc gì nữa. Nhưng Mộc Lâm Thâm nhận ra mình đã quá đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân. Khi thực sự rơi xuống tận đáy cuộc sống, y lại bắt đầu hối hận. Cũng giống như vô số lần trước, y từng hối hận vì không nên buông thả đến mức này, thế làm lại cuộc đời, làm lại con người, nhưng chớp mắt lại đắm chìm vào cảm giác hưởng thụ cuộc sống sa đọa ấy. Sự kiềm chế, đối với một người sống buông thả như y, thực sự là một thứ xa xỉ không thể với tới. Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc lâu, giọng Thân Lệnh Thân cũng có phần dịu đi, không gay gắt như trước:" Tiểu Mộc, nếu cậu thấy khó quá thì rút về cũng được ... Đây chỉ là manh mối ngoại vi, cũng có khả năng là sai, chẳng qua là tôi thấy cậu ở phương diện này quá thần kỳ, cho nên mới muốn thử xem sao. Nếu như làm khó cậu thì không cần đi nữa, cậu tự tìm việc gì đó mà làm, rồi đợi trong nhà tới đóng đi."

Giọng của hắn không nghe ra châm chọc hay chào phúng, chỉ hời hợt cho có, thế nhưng nghe vào tai Mộc Lâm Thâm vẫn thấy chịu bô cùng, ấn tắt luôn cuộc gọi. Mộc Lâm Thâm cất di động đi, trong lòng bỗng dưng trào dâng một sự căm phẫn, làm toàn thân y tràn trề sức lực, y lặng lẽ đọc. Khi chán nản, tôi lớn tiếng hát ca. Khi bi thương, tôi vui vẻ cười lớn. Khi sợ hãi, tôi dũng mãnh tiến tới. Khi nghèo khó khổ cực, tôi tưởng tượng ra tương lai giàu có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận