Nội Tuyến

Chương 270: Trố mắt ra mà nhìn. (3)

Chạy tới cửa đội trưởng béo mới sực nhớ tới người vừa mới tiễn đi, hai người kia là cảnh sát hình sự, vậy người vừa thả là kẻ xấu rồi. Ông ta tóm lấy ngay cảnh sát đang ôm mặt chạy theo, hỏi gấp:" Mẹ nó, cái thằng lừa chúng ta ấy, đã ghi lại tên tuổi y chưa, triệu tập ngay cho tôi."

" Chính ủy Trương nói, người đó càng không thể đụng vào, dặn chúng ta coi như chưa bao giờ gặp cậu ta." Viên cảnh sát sợ hãi nói, hắn cũng không rõ chuyện này là sao, nhưng hẳn là không phải chuyện nhỏ đâu:

Ôi dời ơi, đội trưởng cuống hết cả lên, hai tay liên tục vỗ đầu than khóc:" Không ai đụng vào được, thế thì chỉ có thể đụng vào tôi chứ ai nữa ... Còn ngẩn ra đây làm cái gì hả? Mau thả người ra đi."

Cả phòng cảnh vụ thế là nháo nhào hết cả lên, không lâu sau đội trưởng béo liên tục xin lỗi cười lấy lòng, tiễn Quan Nghị Thanh và Quách Vĩ đi. Một đám cảnh sát bắt người vừa rồi còn hung dữ như sát thần, bây giờ xếp thành hàng xấu hổ xin lỗi. Dù sao cũng là đồng nghiệp, nên hai người có giận cũng đành nhịn thôi, mặt mũi khó coi rời phòng cảnh vụ. Vừa rồi Quan Nghị Thanh là mỹ nữ nên còn được nương tay một chút, chưa ai đụng tay đụng chân với cô, chứ Quách Vĩ đâu ra ưu đãi đó. Giờ hắn còn vừa đi vừa xoa vai, lúc nãy bị người ta bẻ tay suýt sái luôn, vừa mới tranh luận một câu ăn một cú đá, nói câu nữa ăn một cái tát ... Đấy là hắn còn giữ thể diện chưa xoa đít đấy, tên ác ôn kia thúc một phát, giờ vẫn đau. Chợt nghe thấy tiếng phì cười của Quan Nghị Thanh, Quách Vĩ đứng thẳng người lên, không kêu nữa:" Cô còn cười được à? Cô xem tố chất cảnh sát cơ sở kém thế nào, chưa hỏi rõ trắng đen đã dùng nắm đấm nói chuyện rồi."

Quan Nghị Thanh thì lại nhíu mày khó hiểu:" Chuyện này không đúng, làm sao y có thể điều động cảnh sát ở đây đi bắt chúng ta thế?"

" Điều động cái gì chứ, chẳng qua là hiểu lầm thôi mà, tên đó lấy đâu ra bản lĩnh đó ... À đúng, đội trưởng nói người kia là thân thích của chính ủy Trương ... Thôi xong, đúng là y rồi." Quách Vĩ hiểu ra vấn đề chậm hơn một chút, cáo mượn oai hùm sau đó dụ người cảnh sát tới bắt:

Quan Nghị Thanh hậm hực:" Tên đó đúng là ác độc, rõ ràng biết là chúng ta rồi, nhưng không tới đòi, mà còn cố ý bảo cảnh sát ga đi bắt."

Hai người vừa mới hiểu ra liền càng như gà trống bại trận, cúi đầu ủ rũ rời ga tàu. Bên ngoài cổng, Thân Lệnh Thần đã đứng đợi bên xe, mở xe làm động tác mời:" Làm hai đứa phải chịu khổ rồi, ngại quá, tôi liên hệ với chính ủy Trương tốn mất chút thời gian."

Hai người lên xe, Quan Nghị Thanh mới hỏi:" Làm sao sư phụ thoát được thế?"

Nếu do Mộc Lâm Thâm giở trò, vậy thì y hẳn nhận ra người móc túi mình là sư phụ bọn họ, đám cảnh sát lúc đó cũng truy tìm người còn lại, vậy mà không hiểu sao Thân Lệnh Thần trốn được. " Bọn họ chỉ chú ý đến hai đứa cho nên tôi nhân cơ hội mà chuồn mất." Thân Lệnh Thần không giải thích nhiều, nhưng lại hết lời khen Mộc Lâm Thâm:" Thật không ngờ lại bị cậu ta phản kích một vố, thằng nhóc đó thật không đơn giản, chúng ta vừa mới lấy ví của người ta, chớp mắt một cái ví quay về tay, chúng ta còn hao binh tổn tướng."

Chính ủy Trương cũng là người đi đón hắn về, thế nên Thân Lệnh Thần cũng quen biết, tuy nói thằng nhóc đó chỉ là mượn danh người khác thôi, nhưng không sao, quan trọng ở kết quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận