Nội Tuyến

Chương 125: Biến cố trong lặng lẽ. (4)

Diệp Thiên Thư vừa vừa nghe nói có kẻ đóng giả cảnh sát bắt cả nghi phạm trọng yếu lẫn người của mình thì vừa giận vừa sợ, chuyện xảy ra ngay trước mặt đồng nghiệp ngoại tỉnh, thế này khác gì vả vào mặt bọn họ chứ. Diệp Thiên Thư lập tức đi ra ngoài, muốn an bài người hành động, đây là sự cố lớn, lúc này không thể nói tới vụ án nữa rồi, cứu người quan trọng hơn, chẳng may có chuyện, sự nghiệp của hắn cũng chấm dứt luôn. " Khoan đã, tổ trưởng Diệp, anh cứ bình tĩnh đã, đừng làm gì vội." Lạc Quan Kỳ khẩn trương đứng dậy, ngăn cản Diệp Thiên Thư:

" Xử trưởng Lạc, anh nói vậy là sao? Trên chiếc xe đó có hai người của chúng ta đấy."

" Tổ trưởng Diệp anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, chưa chắc đã là do bại lộ đâu, khả năng đó theo tôi thấy là rất thấp, chẳng may đây là một sự thăm dò thì sao, nếu nơi đó đột nhiên xuất hiện một đại đội cảnh sát đi khắp nơi tìm kiếm, chẳng phải là chúng ta cho đối phương một đáp án chính xác, toàn bộ nỗ lực trước đó đều uổng phí à? Theo tôi thấy, đến giờ mới là lúc thực sự đi vào việc chính đấy, nói cách khác công tác của các anh đã có hiệu quả, tiến vào được vòng tròn hạch tâm của tập đoàn đa cấp rồi.”

Diệp Thiên Thư khựng lại không đi nữa, lời này không phải là không có lý, nếu bị bắt ở thành phố nào đó thì còn có khả năng là đơn vị khác chấp pháp trùng nhau, chứ bắt người giữa nơi đồng không mông quạnh như thế có vài phần khả nghi. " Nếu đúng là chúng đóng kịch thăm dò, tôi e nội tuyến của chúng ta sẽ để lộ, cậu ấy còn quá trẻ, chẳng may bị chúng lừa khai ra cái gì thì toàn bộ bố trí của chúng ta hỏng bét, phen này thua trắng bàn." Diệp Thiên Thư không khỏi lo lắng, thằng nhóc đó dùng trong đấu tranh, thực sự quá non:

" Dù sao cũng không thể thua vì sự mất bình tĩnh của chúng ta được." Phạm Văn Kiệt vẫy tay Diệp Thiên Thư quay lại:" Ngồi xuống đi, chúng ta phải có kế hoạch ứng phó với trường hợp xấu nhất."

Tiểu tổ ba người sau một phen thảo luận, được sự hỗ trợ của kho thông tin khổng lồ, cuối cùng đưa ra quyết định, chẳng những không can thiệp vào chuyện mục tiêu bị biến mất, mà tổ theo dõi cũng bị rút về ... Ngày mùa hạ dài dằng dặc, trừ sau buổi trưa, nắng càng thêm độc, chói chang tới tận tám giờ tối mới dần thấy trời tối, không khí chẳng dịu hơn bao nhiêu, mặt đất nung nóng suốt cả ngày trả lại nhiệt lượng vào không khí, tạo thành cái oi nóng bức bối. Đoạn đường quốc lộ đi qua trấn Chi Dương gần như không có người xe qua lại, cùng lắm thì có ít xe ba bánh và máy cày của người dân đương địa, hoặc họa hoằn có một hai chiếc xe vùng ngoài cũng lao đi như ăn cướp, đơn giản là qua đường, chẳng phải là đích đến. Vậy mà hôm nay lại rất lạ, thi thoảng lại có một hai chiếc xe santana hoặc xe van đi qua đi lại, cứ như đánh mất cái gì đang đi tìm. Đúng vậy thật, chiếc xe van cũ kỹ lần nữa quay lại con đường vắng vẻ, bên trong xe, nam tử ngồi ở ghế phụ lái xem đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, mặt trời đã lặn, chỉ còn chút ánh hồng hắn lên sau chóp nhọn của đỉnh núi. Nhìn bóng đêm đang dần bao phủ mặt đất, hắn hậm hực mắng:" Làm cái chó gì vậy, chạy đi chạy lại tới tám chuyến rồi, lông buồi cũng chẳng thấy một sợi.”

Đúng là chẳng thấy gì hết, xem ra hai người ở trên xe rất thất vọng, rẽ ngoặt tại nơi xay ra sự cố, đi về lối cũ, men theo đường tới, cái xe xứng đáng ném vào bãi phế liệu phát ra tiếng động kỳ quái đi mất. Đi qua một thôn trong núi, chiếc xe vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến vào bóng đêm. Quả nhiên là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, kẻ săn mồi có thể thành con mồi lúc nào không hay. Chiếc xe van đó bị người ta nhắm vào, Liên Cường nấp trong cái hầm nóng nực suốt cả một buổi chiều chụp ảnh lại cái xe đó, thu đầu lại ngồi xuống, cầm máy ảnh chỉ cho Lão Mã xem:" Dứt khoát không thể sai được, thứ chó má này một buổi chiều thôi đã chạy qua chạy lại tới chín lần rồi."

" Ý thức chống trinh sát cũng cao quá nhỉ?" Mã Phong Hỏa khen ngợi, chỉ cần trên đường xuất hiện xe cảnh sát điều tra là coi như tự lộ chân tướng cho người ta:

Lái xe nằm dựa vào vác hầm, miệng buồn chán ngậm một cọng cỏ bổ sung:" Gặp phải cao thủ rồi, đây không phải là trình độ của đám du côn làng đâu."

Cái đó không cần hắn phải nói, hai người còn lại đều kinh nghiệm hơn hắn, nhưng chuyện xảy ra ở con đường cấp huyện gần như đã bỏ hoang, dọc đường có không dưới mấy chục thôn, muốn theo dõi là không thể, muốn giám sát cũng không được, đám người này dùng chính sự nguyên thủy và lạc hậu để che tai mắt cảnh sát. " Làm sao bây giờ Lão Mã, sợ là 3326 và Tiểu Mộc bị mắc bẫy mất." Liên Cường không khỏi lo lắng, 3326 còn đỡ lo, hắn dù sao có kinh nghiệm nằm vùng phong phú, ý thức cảnh giác cao, chứ Tiểu Mộc thì là dân ngoại đạo, đã thế lại còn không có kinh nghiệm, đối phương đột nhiên dùng chiêu này, e là chưa gì đã lấy trong nhà ra dọa người ta thì hỏng:

" 3326 là dân lõi đời rồi sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ lo thằng nhãi kia không chống nổi." Lão Mã cũng không lo lắng, thủ đoạn dân giang hồ nhiều thế nào, e là cả cảnh sát cũng không biết hết được, đám xảo trá đó không dễ đối phó chút nào:

" Các anh nhầm rồi, cái thằng nhãi đó còn gian hơn các anh ấy chứ, cơ mà cũng khó nói lắm, vì chúng ta khi đó cần nhờ tới cậu ta nên khách khí, chứ đám người kia chắc không nể mặt gì đâu, e là vài cái tát là lộ rồi." Lái xe lải nhải, thành phần do dự rất lớn:

" Đứng dậy ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận