Nội Tuyến

Chương 386: Huynh đệ làm liên lụy. (4)

Ồ, phía trước còi cảnh sát reo vang, nhưng mà không có ai. Cửa sau Nhạc Tử gian nan ngẩng đầu lên, chống thân thể vừa bị bạo hành tàn tạ, đau đớn rên rỉ, hả, nhìn thấy Đại Tiểu Hồ Lô đang nhìn mình thương xót. " Úi, Nhạc gia, anh có làm sao không?" Đại Hồ Lô quan tâm hỏi:

" Quá đáng lắm rồi, sao lại đánh Nhạc gia thành thế này cơ chứ?" Nhị Hồ Lô tức giận:

Sau đó cả hai đồng loạt khen:" Nhạc gia lợi hại thật đấy, năng lực chịu đòn thật là cao, bị đánh thế mà chưa bị tàn phế, vẫn đi lại được cơ đấy."

Hai tên ngốc này thì Nhạc Tử sớm phát hiện đầu óc chúng không được lanh lợi, nên không để ý hắn cố chịu đau đớn, khập khiễng bước lên xe, vừa ngồi vào trong xe thì Mộc Lâm Thâm liền lái xe bỏ chạy thục mạng. Chạy được một quãng khá xa Nhạc Tử mới hoàn hồn hỏi hai huynh đệ Hồ Lô: ‘Ê, hai anh làm sao biết tôi bị người ta ném ra từ cửa sau vậy?’"

" Mộc gia nói, bảo là anh không ra được từ cửa trước đâu." Đại Hồ Lô thật thà nói:

" May mà Mộc gia trước đó phát ghi âm còi cảnh sát cho nên mới cứu được anh đấy." Nhị Hồ Lô muốn cho Nhạc gia thấy, Mộc gia sống tình nghĩa cỡ nào:

Ấy vậy mà Nhạc Tử chẳng cảm động, ngược lại còn đùng đùng nổi giận, bật dậy muốn bóp cổ Mộc Lâm Thâm:" À, cái thằng đĩ này, mày cố tình hại tao đấy phải không? Mày xem tao bị đánh thành thế nào đi, thế này tao còn gặp ai được nữa, tao sao còn chơi gái được nữa? Cha tao mà thấy, chẳng phải chửi chết tao."

Két, Mộc Lâm Thâm phanh xe gấp, nói với Nhạc Tử đã bị huynh đệ Hồ Lô khống chế:" Đó là vấn đề của mày, tao bảo mày đòi năm nghìn thôi, mày đòi năm vạn, người ta không đánh mày thì tao cũng đánh."

Kế hoạch bị thay đổi phút chót, điều này thì Nhạc Tử cũng đành chịu, ai bảo hắn tự chuốc lấy, không cãi nổi, nhưng cứ sờ vào chỗ mặt bị đánh đau điếng, hắn lại không thể nuốt trôi cục tức này, định làm ầm lên thì Mộc Lâm Thâm đã can ngăn: " Đừng vội, đừng vội … Vận may đến rồi, nếu hắn không đánh vào mặt mày thì làm sao mày có cơ hội hạ đo ván hắn chứ? Có muốn nổi danh không? Có muốn kiếm chác một mẻ không? Đây là cơ hội ngàn vàng đấy, cảnh mày bị đánh đã được quay lại hết rồi, cứ thế mà tống tiền thôi."

Nhạc Tử nghe tới đó thì ngẩn ra, hiểu được điều gì, chỉ mặt Mộc Lâm Thâm:" Mày mày mày, mày đoán được, mày muốn đợi chúng đánh tao rồi lợi dụng … mày, mày … tao ..."

"Đi, đi đòi lại công bằng cho Nhạc gia." Mộc Lâm Thâm tiện tay kéo chiếc camera cài cúc áo trước ngực Nhạc Tử, vừa nổ máy xe vừa nghiêm túc dạy Nhạc Tử cách tống tiền người ta:" Với bộ dạng mặt mày bầm dập, miệng đầy máu me như bây giờ của mày, giờ đừng nói là tống tiền, cầm dao chém người cũng chẳng thành vấn đề."

Rất nhanh trong vòng tròn bạn bè trên MXH của Nhạc Tử, cái hình ảnh về nhà hàng ghê tởm đó được tung ra, nhanh chóng lan truyền ... Không phải giả, đây là năng lượng chính nghĩa của xã hội, bộc lộ tấm màn đen trong nghề. Rất nhanh sau đó, đám phóng viên iên tập viên giải trí mà Nhạc Tử tìm được đã có trong tay đoạn video miễn phí này, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Video được lan truyền khắp các trang web lớn nhỏ, diễn đàn, thậm chí cả trang cổng thông tin Tencent cũng phát hiện ra đoạn video có lượt xem tăng chóng mặt này và đăng tải đường dẫn trực tiếp. Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, danh tiếng của Vọng Hải Lâu đã thối hoắc mù thiên, bị chửi rủa khắp nơi, đến giờ cao điểm đón khách mà ở đây vắng tanh, không có một bóng khách. Lúc này quản lý ở đây mới tỉnh ngộ ra là có thể mình đã làm sai mất rồi, nhưng cái gã có vẻ ngoài nhếch nhác ngu ngốc đó, thật sự không giống người có lai lịch gì, ông ta vẫn cho rằng chỉ là mấy tên du côn, lưu manh đến gây rối, cứ đánh cho một trận là sợ mất mật ngay. Đây chính là nhà hàng được chính phủ khu lựa chọn làm địa điểm chiêu đãi, chẳng lẽ còn sợ bọn tiểu lưu manh tống tiền đó sao, đánh là nhân từ rồi, nếu không ném cho cảnh sát ấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận