Nội Tuyến

Chương 504: Kẻ sa lưới đầu tiên. (6)

" À, tài khoác lác của anh tiến bộ rồi đấy." Quan Nghị Thanh bĩu môi, chẳng hiểu sao khi không gặp thì hay nghĩ vẩn nghĩ vơ tới y, mỗi lần gặp lại có cảm giác muốn đánh y thế chứ:

" Vậy thì thử xem, trước hết, tuổi thơ của cô rất bất hạnh." Mộc Lâm Thâm vừa buông lời gây sốc, Quan Nghị Thanh ngạc nhiên tròn mắt, y lập tức nhận ra mình nói sai, vội sửa lại: " Nhưng so với đa số người khác, vẫn là hạnh phúc hơn nhiều."

" Nhìn có vẻ cô sống trong một gia đình bình thường, điều kiện gia đình rất bình thường, cô rất xinh đẹp, nhưng không hề kiêu kỳ, cư xử khiêm nhường, chứng tỏ cô có một người cha rất nghiêm khắc và có phương pháp giáo dục con cái tốt ... Còn tính cách kiên nhẫn của cô thì phản ánh rằng cô chắc chắn có một người mẹ hiền hòa, thậm chí dễ bảo chịu đựng ... Tôi thậm chí có thể đoán nghề nghiệp của cha cô ... nghiêm khắc và quy củ, có thể là công an, kiểm sát viên, hoặc là một công chức hay giáo viên ... Là giáo viên, phải không? Nói tôi biết, đúng không?" Mộc Lâm Thâm hỏi, khi nói đến từ "giáo viên", mí mắt của Quan Nghĩ Thanh rung lên, điều đó khiến y nhận ra, phán đoán này của mình là đúng:

Quan Nghị Thanh lại một lần nữa bị bản lĩnh thầy bói người này làm cho sợ hãi. Cô ngẩn người nhìn y, hoàn toàn không nhận ra rằng biểu cảm của mình chính là câu trả lời chính xác. " Im lặng, coi như là ngầm thừa nhận, thực ra trước giờ tôi luôn có một bí mật muốn nói với cô." Mộc Lâm Thâm đột nhiên chuyển giọng cảm xúc có chút thâm trầm:

Quan Nghị Thanh cảm giác tim run lên một cái:" Là gì?"

" Có thể nhìn ra, trước đây cô đã từng rất khinh thường tôi, ghét tôi thậm chí là căm thù tôi, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy cô đã vượt qua giai đoạn thích ứng tâm lý này, có vẻ như cô đã thích tôi một chút rồi phải không?" Mộc Lâm Thâm ôn nhu nói, Quan Nghị Thanh bặm môi, làm một biểu cảm buồn nôn. Mộc Lâm Thâm nói mỗi lúc một nhỏ, mỗi lúc một êm tai: "Tôi sẽ tiết lộ cho cô một bí mật, thực ra..."

Quan Nghị Thanh bỗng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần, giọng nói của Tiểu Mộc càng lúc càng nhỏ hơn, cô không nhận ra rằng mình đã vô tình để y vượt qua khoảng cách an toàn. Mộc Lâm Thâm dùng giọng thì thầm gần như không thể nghe thấy: "Tôi cũng thích cô rồi."

Phừng một cái, mặt Quan Nghị Thanh đỏ bừng, Mộc Lâm Thâm nhân lúc cô nàng đang ngây ra cầm một bàn tay thon thả mềm mại của cô hôn lên đó, còn ngậm từng ngón tay trắng nõn của cô vào miệng mút nhẹ. Quan Nghị Thanh run người cảm nhận một cảm giác tê tê chưa từng có từ từ truyền đến từ các ngón tay, Mộc Lâm Thâm vòng tay qua eo, mặt dần ghé sát, nhẹ nhàng hôn tai, mũi, mắt, gò má của cô ... Thế nhưng vừa chuẩn bị đặt nụ hôn lên môi, Quan Nghị Thanh bừng tỉnh, tay vung lên, Mộc Lâm Thâm cúi người, vừa vặn né tránh được, chưa kịp nhảy ra sau né tránh bị cô tung chân đá lăn ra đất. Còn may có lẽ cô cảnh sát sợ ảnh hưởng không truy sát, xoay người chạy mất. " Úi da, quên mất, đúng người không đúng thời điểm." Mộc Lâm Thâm ngồi dưới đất ôm bụng, mặt nhăn nhó nhưng miệng thì cười rõ vui, ăn một cú đá không sao, dù gì cũng ôm rồi, hôn rồi, không lỗ:

Câu chuyện nho nhỏ chen ngang này không ai chú ý, cùng lúc ấy Hoàng Kim Bảo khai như bắn súng liên thanh, vụ án được phá băng, toàn bộ cảnh sát tham dự vụ án không khác gì uống thuốc kích thích, hưng phấn quá độ. Lực lượng cảnh sát tiếp viện sau đó đã nhanh chóng theo sát, 20 giờ 40 phút, đội trưởng đội 10 Hứa Phi dẫn đầu một nhóm, đã gặp mặt với Trần Thiếu Dương đang phụ tranh canh gác ở phố thương mại, nơi này đã thu giữ được tang vật khiến cho cấp trên phải lưu tâm, phía Thượng Hải đang điều chỉnh bố trí, phân phối lại lực lượng cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận