Nội Tuyến

Chương 231: Dồn vào bước đường cùng. (3)

" Vậy nên không có chuyện cô ấy là chủ mưu được ... Còn ông tuy tuyệt tình với tất cả, nhưng tới cuối cùng ông cũng không qua được chữ tình, ông xuất hiện là để đề phòng vạn nhất, muốn đứng chắn trước cô ấy ở cửa ải cuối cùng, vì ông không tin cảnh sát vì cô ấy là người tố cáo mà thực sự bỏ qua." Mộc Lâm Thâm thở dài, đến tận bây giờ y mới hiểu được hết chuyện rắc rối phía sau:

" Cám ơn, không ngờ rằng đến khi cùng đường tôi lại gặp tri kỷ hiểu mình như thế. Vậy là hòa nhé, tôi hại cậu, cuối cùng rơi vào tay cậu." Lư Hồng Bác cười thảm:

Trương Cuồng lấy di động tịch thu của Lư Hồng Bác ra, tranh thủ nói:" Ông chắc chắn biết làm thế nào liên hệ với cô ấy, tuy tín hiệu đã mất, nhưng người vẫn còn đó, tôi nghĩ, cô ấy đang đợi ông đi cùng đấy. Lão Lư, bảo cô ấy tự thú đi, ông cũng giả điên cả đời rồi, sống đàng hoàng đi."

" Gọi điện thoại bảo cô ấy tự thú à?" Lư Hồng Bác không thèm nhìn Trương Cuồng, nhìn Mộc Lâm Thâm:" Cậu nói xem, tôi có làm thế không?"

" Ông sẽ không làm thế, nếu không tôi sẽ xem thường ông." Mộc Lâm Thâm giật lấy cái di động, thế nhưng lại nhìn chằm chằm, đi qua đi lại trong cửa hiệu:

Trương Cuồng lúc này cũng cảm xúc lẫn lộn, không thúc giục nữa, câu chuyện của họ khiến hắn sinh lòng trắc ẩn, Lão Lư thì đành đi, ông ta đáng tội, nhưng Dương Mộng Lộ, nói cho cùng là nạn nhân không may mắn, truy cứu ra, cảnh sát có phần nào trách nhiệm. Hiện hắn hi vọng cô có được kết cục khác, chứ không phải là tra tay vào còng, nhưng bọn họ ở hai phía đối lập, hắn làm theo chức trách. Lư Hồng Bác ho khù khụ, lại lần nữa nhổ ra bãi nước bọt dính máu, dựa lưng vào quầy hàng, vẻ mặt tuyệt vọng mà mệt mỏi:" Cô ấy đã đi rồi, đừng phí công nữa ... Ngốc Đản, Lâm Tử, tôi là kẻ đầu sỏ, cô ấy chỉ làm theo lệnh của tôi thôi, cứ nhắm vào tôi đây này, tôi nhận tội, muốn tôi tự nhận giả điên không? Tôi nhận."

Trương Cuồng tặc lưỡi, khiến một lão điên mười mấy năm trời cứng đầu cứng cổ một mực đối đầu với cảnh sát, bị ép tới mức phải nhận tội, chủ động thừa nhận giả điên, nhưng khiến hắn không thấy có chút hả dạ nào, dù là bản thân còn mang tiếng chính nghĩa. Câu nói này cũng khiến Mộc Lâm Thâm dừng bước:" Vậy thì đánh cược đi, tôi cược rằng cô ấy chưa đi."

" Cậu muốn cược cái gì nữa, tới giờ này rồi cô ấy còn có gì mà chưa đi chứ." Lão Lư thở dài:" Người trẻ tuổi, đừng cô chấp như thế."

" Một cô gái nếu một lòng một dạ, sự trung thành đó còn cao hơn cả nam nhân vì tiền mà bán mạng, tôi vẫn muốn cược là cô ấy chưa đi. Giáo sư Lư, ông có muốn với tôi không? Nếu cô ấy đi rồi, coi như đã trốn thoát khỏi sự chế tài của pháp luật, vậy thì ông được an ủi rồi. Nếu cô ấy vẫn chưa đi, vậy thì cô ấy thực sự chọn chung thủy với ông, ông vẫn được an ủi ... cược không? Cô ấy quay lại, ông phải thẳng thắn khai báo chuyện ông làm." Mộc Lâm Thâm nói với vẻ cuồng nhiệt, cứ như tham gia một chuyện kích thích lắm vậy:

Đó là lựa chọn khiến hai người đều có được an ủi, nhưng cũng là lựa chọn nuối tiếc, cuộc sống là thế, muốn vẹn toàn làm gì có, Lão Lư cũng không thể nói là mình hi vọng kết cục nào hơn. Mộc Lâm Thâm thấy ông ta không đưa ra lựa chọn được, nói:" Ngốc Đản, không cần che giấu nữa, mở cửa ra, để cô ấy tự xuất hiện."

Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận