Nội Tuyến

Chương 683: Nguy hiểm khó lường. (8)

Nhìn thái độ của Đại Hồ Lô, Đảng Ái Dân linh cảm không lành, vội vàng hỏi kỹ hơn, hắn đoán ra được người Mộc Lâm Thâm dặn liên lạc là Thân Lệnh Thần. Hắn rút di động ra gọi vào số Thân Lệnh Thần thì lạ thật, không ai bắt máy. Sau đó hắn lại gọi đến điện thoại của Lâm Kỳ Chiêu mới biết được sự tình. Một mặt cầm điện thoại, một mặt hắn hỏi Đại Hồ Lô về thời gian vào, thời gian ra và những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Càng hỏi hắn càng cảm thấy kinh hãi, Mộc Lâm Thâm đã vào đó từ một giờ trưa, đúng lúc đang diễn ra chiến dịch dụ bắt. Còn xe rời đi là một tiếng rưỡi sau đó, nhìn tình hình hiện tại, có lẽ thằng nhóc đó bị bọn mang tiền giả mang đi rồi. “Nhanh, đuổi theo… Sắp có chuyện rồi!” Đảng Ái Dân hoảng sợ hét lên, vừa chạy ra không xa thì quay lại kéo Đại Hồ Lô lên. Mấy người chen vào một chiếc xe cảnh sát, bật còi hú suốt dọc đường, phóng như bay theo hướng mà bộ chỉ huy đưa ra, lao vun vút trên tỉnh lộ…

Cùng lúc này, Thân Lệnh Thần đang vỗ trán hối hận không nguôi, trên điện thoại có bảy tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số của Mộc Lâm Thâm. Chính môi trường phong tỏa bế tắc này của tổ hành động đã khiến họ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Khi điện thoại reo lại, hắn căng thẳng giật lấy từ tay Lâm Kỳ Chiêu, vội vàng hỏi: “Chính ủy Đảng, đưa điện thoại cho Hồ Lô, tôi hỏi cậu ta vài chuyện.”

" Hồ Lô, cậu thong thả nói cho tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì?"

" Chuyện gì là chuyện gì?"

" Cậu nói toàn bộ ấy, vì sao cậu gặp được Tiểu Mộc, các cậu tới đây làm cái gì, kể từng chuyện xem nào."

“À… chuyện là như thế này, tối qua tao sai thằng Kim Cương đi phát thưởng cho quản đốc nhỏ, rồi cùng nhau đi khách sạn tìm gái … Sáng sớm nay, tao cũng không biết sao đại ca lại tới tìm tao rồi đi tìm thằng Kim Cương, rồi hỏi về chuyện của Địa Lôi … Mày biết mà, tao có một tên huynh đệ, tên là Oai Tảng Tử, chẳng hiểu sao lại chết rồi, lúc đó nó đang lái xe cho người ta, uống rượu xong đâm vào đuôi xe tải… Đại ca nói người chết không thể chết vô ích, phải đi tìm kẻ chủ mưu đòi chút tiền bồi thường. Sau đó Kim Cương hỏi Đại Hải Tinh, rồi đến Bàn Đầu Ngư, chúng bảo ở khu vực Kim Hồ, gần Phong Lâm này… Thế là bọn tao đến đây…”

Đại Hồ Lô nói năng lộn xộn, tư duy hỗn loạn, Thân Lệnh Thần biết rõ Mộc Lâm Thâm muốn làm gì thì chắc chắn sẽ không nói cho Đại Hồ Lô biết toàn bộ. Về tình hình khi vào trong, Đại Hồ Lô kể rằng Mộc Lâm Thâm chỉ nói là vào trong đó để tiếp xúc, nếu xe rời đi mà người chưa ra, thì gọi điện báo cho Thân Lệnh Thần, để hắn bố trí chặn đường kiểm tra xe. Kết thúc cuộc gọi, Thân Lệnh Thần tròn mắt, gương mặt cứng đờ, nhưng hắn không thể nào hiểu nổi, từ bao giờ Mộc Lâm Thâm lại có phẩm chất cao thượng như vậy, sẵn sàng "hy sinh thân mình để làm mồi nhử". Ngay cả trong lực lượng cảnh sát, việc chọn người thực hiện nhiệm vụ kiểu này cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, vậy mà y lại cứ thế lao vào. “Nếu Tiểu Mộc ở trên xe, đây sẽ là một cách hay, chúng ta có thể buộc tội bắt cóc, lại có nhân chứng, việc kết tội Từ Đồng Lôi sẽ không thành vấn đề.” Lâm Kỳ Chiêu đã trực tiếp nghĩ đến kết quả tốt nhất này:

“Kẻ xấu sẽ không ngu như vậy, mà Tiểu Mộc cũng không đơn giản như thế đâu.” Thân Lệnh Thần phản bác một cách yếu ớt, rồi nghiêm nghị nói: “Có khi nào cậu ấy cố ý tự đưa mình vào bẫy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận