Nội Tuyến

Chương 611: Sét đánh ngang tai. (1)

Phản ứng của Như Hoa làm Mộc Lâm Thâm câm nín, cơ mà nghĩ một lúc đành thôi vậy, chẳng có ai trong nhóm mấy thằng có cái nhìn tam quan bình thường cả. Mộc Lâm Thâm nhăn mặt xong thì chỉ biết thở dài, tìm chỗ ngồi đợi ở khu vực chờ máy bay, không thèm thảo luận thêm với Như Hoa, thằng này có vẻ vì chuyện tình cảm nữa mà thần kinh bất thường rồi. Tên này cứ liên tục nói, liên tục hỏi không ngừng, ấy vậy mà chẳng bao lâu sau đột nhiên hắn im bặt. Cuối cùng cũng yên tĩnh, Mộc Lâm Thâm quay sang nhìn Như Hoa. Thế nhưng Như Hoa lại nhìn y như thể vừa thấy ma, rồi liếc mắt ra hiệu nhìn sang một bên, Mộc Lâm Thâm quay đầu nhìn theo, tim y liền rớt thẳng xuống tận đáy vực, Đảng Ái Dân giống như một bóng ma, bất ngờ xuất hiện ở đây. Hắn sải bước đi tới, ngồi bên cạnh Mộc Lâm Thâm, kéo áo một cái, ngồi vắt chân chữ ngũ. Mộc Lâm Thâm không đùa, cảnh cáo:" Ngốc Đản, tâm tình của tôi đang không tốt, đừng đến làm phiền tôi."

" Vừa vặn ngược lại, tâm tình tôi rất tốt, nên muốn kiếm người nói chuyện ... A, vị này là giám đốc Tôn phải không?" Đảng Ái Dân đưa tay về phía Như Hoa, rất niềm nở:

Như Hoa bắt tay hắn, ngơ ngác hỏi:" Anh là ai thế?"

Mộc Lâm Thâm trả lời hộ:" Cảnh sát đấy."

" Tới bắt mày à?"

" Tời nhờ vả tao."

" Phỉ." Như Hoa nhổ phẹt một bãi nước bọt, rõ là không tin, cái thứ này mà cảnh sát thèm nhờ vả:

" Câu trả lời này đúng là ngắn gọn rõ ràng, phì." Đảng Ái Dân hiện giờ khỏi nói thích Như Hoa thế nào, học theo y hệt:

Như Hoa mừng lắm, đưa tay ra đập tay với Ngốc Đản, nói:" Cảnh sát mà trông như anh thật không dễ dàng."

Đầu thì cắt trọc, mặt thì bặm trợn, mấy nữ hành khách ngồi bên cạnh đều bị dọa chạy mất. Vừa nghe câu này, Đảng Ái Dân liền nổi giận, Mộc Lâm Thâm bật cười, còn Như Hoa cảm thấy không ổn, vội vàng chữa lại: “Không không, ý tôi là… ừm… trông anh như thế này mà vẫn làm được cảnh sát, thật sự rất không dễ dàng mà.”

Mộc Lâm Thâm càng cười lăn cười bò, đả kích Đảng Ái Dân:" Ngốc Đản, tư duy và tâm linh của Như Hoa bây giờ đều méo mó cả rồi, anh mà giao lưu bình thường được với hắn thì tôi mới phục.”

Như Hoa nghe người ta nói vậy lại không hề tỏ ra để bụng, ngược lại còn tự giới thiệu: “Đúng vậy, tôi chính là phú nhất đại méo mó, còn cậu ta là phú nhị đại biến thái. Giờ cả hai đều đã nghèo, nên sự méo mó và biến thái ngày càng nặng thêm.”

Mộc Lâm Thâm vỗ đùi cười, khen không ngớt, Đảng Ái Dân bị hai thằng hề làm trố cả mắt, một thằng đã không đối phó nổi, càng khỏi nói là một đôi, mà chuyện càng khó giải quyết. Mãi lâu sau Đảng Ái Dân mới nói được một câu:" Cậu cứ như thế mà đi sao?"

" Anh đang nói chuyện của anh hay là chuyện của tôi vậy?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Chuyện của tôi sớm hỏng rồi, mẹ nó, cậu có biết hậu quả thế nào không?" Đảng Ái Dân tức giận:

" Việc của anh, bản thân anh không làm được, định trút giận lên ai? Việc của tôi thì không cần anh phải lo, tôi cũng khỏi phải lo chuyện của anh, vậy mà anh cứ bám chặt lấy không buông là có ý gì?" Mộc Lâm Thâm nói thẳng:

Đảng Ái Dân đưa tay xoa trán, rồi bất ngờ vung tay, “cát", một cái tát giòn tan giáng thẳng vào mặt Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm không kịp đề phòng, tuy bị tát tới choáng váng, nhưng y cũng bật dậy rất, nhìn Đảng Ái Dân như muốn lao vào ăn thua đủ với hắn …

Cũng vào lúc này, cánh cửa của studio Niết Bàn trên tầng cao nhất trong khu chung cư bị đập vang "đùng đùng". Dung Anh ở ngoài cửa vừa đấm vừa đá, gầm lên giận dữ: “Tiểu Mộc, Mộc Lâm Thâm… Cút ra đây!”

Đột nhiên, cửa "rầm" một tiếng bật mở, Lưu Dương vừa hé cửa đã bị Dung Anh đẩy mạnh làm lảo đảo lùi lại mấy bước. Trong phòng có vài thợ xăm hình đang chuẩn bị dụng cụ, họ còn chưa kịp can ngăn thì Dung Anh đã lôi từ trong túi ra một con dao phay, ánh mắt đỏ ngầu, kề vào cổ Lưu Dương gào lên: “Mộc Lâm Thâm đâu… Bảo y cút ra đây… Hôm nay tôi sẽ cùng y chết chung… y ở đâu, hả…”

Cô gầm lên, hét ra những lời mất hết lý trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận