Nội Tuyến

Chương 363: Tiểu Mộc tên là gì? (1)

Một tuần sau. Tân khu Điền Đô phía nam thành phố Thượng Hải. Thân Lệnh Thần và Hứa Phi đứng ở đầu đường đợi tới hai mươi mấy phút, mới thấy dân cảnh Tiểu Trần dẫn theo một ông già, hai người vội vàng đi lên đón. Đây là địa điểm cũ của nhà máy thép Hải Cương, nay đã được phát triển thành khu dân cư và phố thương mại, những tòa nhà cao tầng liên tiếp nhau, có những tòa đã hoàn thành, có những tòa đang được xây dựng, kéo dài hàng cây số. Những lò cao, nhà xưởng của Hải Cương ngày xưa đã không còn dấu vết, hàng vạn công nhân năm xưa giờ chỉ còn lại lác đác vài người, người mà cảnh sát khu vực Tiểu Trần đưa đến chính là một trong số đó. Vị này vốn là trưởng ban bảo vệ của nhà máy thép, sau đó nghỉ hưu ở cương vị cảnh sát khu vực phân cục khu, tên Đàm Trí Văn. Tinh thần của ông già vẫn còn tốt lắm, bắt tay hàn huyên với mọi người, chỉ vài câu đã đi vào chủ đề chính, Thân Lệnh Thần đưa một nhóm ảnh cho Lão Đàm, Lão Đàm nhìn thật kỹ. Chính là đám phần tử xấu Lão Qua, Mã quả phụ, Tang Mao, ông già nhìn một lúc mới nhận ra:" Đúng, chính là bọn chúng, toàn là con cháu nhà máy thép hồi xưa, tôi bắt chúng không chỉ một lần nữa, tuy khá lâu rồi không gặp chúng, tôi vẫn nhận ra được. Sao vậy, bọn chúng lại phạm tội à?"

" Vẫn chưa xác định ..." Thân Lệnh Thần cẩn thận hỏi:" Chú Đàm, có thể kể cho tôi nghe chuyện trước kia của bọn họ không?"

Vị cảnh sát già cau mày, trả lại tấm ảnh và nói: “ Có gì mà kể đâu, chẳng phải cũng chỉ mấy chuyện trộm cắp, cướp giật, bắt cóc, lừa đảo thôi sao, những năm chín mươi, nhà máy thép bị đóng cửa hàng loạt, bát cơm của mấy vạn người trong chốc lát bị đập tan, chuyện đó đối với họ chẳng khác nào trời sập. Người có bản lĩnh thì tự xoay xở, người không có bản lĩnh thì bị ép phải làm liều, từ đó mà các vấn đề an ninh trật tự nảy sinh thì nhiều vô kể, đánh nhau, trộm cắp, cướp giật, cả buôn lậu nữa, tất cả cùng ập đến, các vấn đề an ninh trật tự của cả khu Nam Thành, phải đến bảy tám phần là có liên quan đến nhà máy thép.”

Đó là căn bệnh mãn tính của thời kỳ doanh nghiệp gánh vác trách nhiệm xã hội, sự sụp đổ chỉ trong một đêm đã mang đến những cơn đau không chỉ cho cá nhân mà còn cho cả xã hội. Hứa Phi liếc nhìn Thân Lệnh Thần một cái, vốn dĩ hắn muốn đến đây tìm kiếm manh mối, nhưng xem ra sẽ phải thất vọng rồi. Khi các vấn đề an ninh trật tự xảy ra trên diện rộng, thì dù anh là cá nhân như thế nào cũng sẽ không trở nên nổi bật. Thân Lệnh Thần vẫn muốn truy cứu kỹ hơn:" Vậy chú Đàm có ấn tượng nào sâu sắc với bọn họ không? Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình đều từng đi tù đấy."

“ Ha ha, đi tù đã là gì, đến mức bị xử bắn cũng có, trong các vụ án liên quan đến xã hội đen ở Thượng Hải, phần lớn đều do người của nhà máy thép tổ chức, phải mất nhiều năm mới giải quyết được vấn đề xã hội đó… Mã Ngọc Binh, tôi có ấn tượng, thằng này đầu óc rất nhanh nhạy, thời gian đầu làm mấy việc nhỏ như sưu tầm tem và đồ cổ, những năm đó phong trào sưu tầm mới bắt đầu nổi lên, khu vực quốc mậu đều làm mấy việc này, đồ tốt từ khắp nơi trên cả nước đều đổ về đây, nên không tránh khỏi có trò lừa gạt bịp bợm, sau đó thì thành buôn bán trái phép cổ vật.” Đàm Trí Văn kể lại chuyện cũ, tiện thể nói thêm một câu: “Mấy người này giờ chắc cũng hơn bốn mươi rồi nhỉ? Cũng mấy năm rồi không gặp… Hồi đó những người thật sự nổi tiếng không phải là Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình, mà phải kể đến Du Tất Thắng và Hà Thật.”

" Hừa Thật là ai?" Hứa Phi hỏi:

Thân Lệnh Thần nói với hắn:" Chính là lão què, Hà Trường Côn ấy."

" Ồ, vậy mà tôi không nhìn ra." Hứa Phi kinh ngạc, hắn biết Hà Trường Côn chứ, một cao thủ nổi danh Thượng Hải mà, thay đổi nhiều quá:

“ Ha ha, người năm xưa thì nhiều nhân vật hay ho lắm, nói chuyện thú vị thì phải kể đến nhà Hà Thật này, ông cụ nhà hắn tôi có ấn tượng, tên là Hà Tân Sinh, thời kỳ giải phóng, khi nhà máy thép còn do quân đội quản lý thì ông ấy đã ở đó rồi, là công nhân thế hệ đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận