Nội Tuyến

Chương 431: Cùng tắc tư biến. (2)

" Không đơn giản, đây mới là thâm tàng bất lộ chân chính." Thân Lệnh Thần cảm khái:

Trong số những người ra đón Nhung Vũ, có người đi Hummer, người đi BMW, tệ lắm cũng là Prado, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi cũng biết họ chẳng phải người bình thường. Quan Nghị Thanh sau khi từ số xe tìm ra chủ sở hữu thì tặc lưỡi: “ Một nửa trong số đó là dân cho vay nặng lãi, nửa còn lại thì thuộc dạng đầu đường xó chợ, chẳng có thông tin nghề nghiệp rõ ràng. Cứ như một tổ chức ngầm về tài chính ấy. Mộc thiếu gia có thật sự quan trọng đến vậy sao?”

" Được Nhung Vũ đích thân đón tiếp riêng, chắc chắn là quan trọng rồi." Thân Lệnh Thần khẳng định:

Còn đang thảo luận về một loạt nhân vật mới xuất hiện này thì cảnh sát ở bên í một tiếng, gọi:" Tổ trưởng Thân, hẳn là người này, đúng là đổi họ rồi, Dung Anh có một người anh trai tên là Dung Ngũ Toàn ... Hẳn chính là Nhung Vũ hiện giờ?"

" Quê quán ở đâu?" Thân Lệnh Thần đã đoán trước được rồi, chẳng quay đầu sang:

" Hoài Nam ạ." Cảnh sát phán đoán:

" Tra tiếp thế hệ trước đi, hẳn là có vấn đề đấy." Thân Lệnh Thần đưa ra phán đoán:

" Ồ!" Chẳng bao lâu sau viên cảnh sát kia lại kêu lên kinh ngạc:

Thân Lệnh Thần quay đầu lại, viên cảnh sát đang nhìn chằm chằm đã đẩy màn hình máy tính về phía Thân Lệnh Thần, trên đó hiển thị thông tin: Dung Quan Sơn, nam, sinh năm 1957, năm 1999 vì tội cướp của mà bị giam, lý do là đã cướp 110.000 tiền mặt từ bưu điện, tháng 4 cùng năm bị bắt, ba tháng sau, bị tuyên án tử hình. Dung Quan Sơn chính là cha của Nhung Vũ. " Vào những năm 90 đó thì đây là vụ án lớn lắm rồi, nhóm cướp này dùng súng giết chết một nhân viên quỹ tiết kiệm, ba người, hai người tử hình, một người tử hình hoãn thi hành." Cảnh viên xem hồ sơ vụ án, nhịn không được buột miệng một câu:

" Vụ án này xem ra còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng đấy." Thân Lệnh Thần trầm tư, người mang chấp niệm trong lòng, không thành phật thì cũng thành ma, chỉ có không thể làm người bình thường sống tới cuối đời:

Vấn đề mấu chốt, e là ở chỗ này, mà cái tâm kết này khiến Thân Lệnh Thần sợ hãi, vụ án trộm cắp với số tiền đặc biệt lớn, Từ Cương biến mất, nghi ngờ giết người diệt khẩu, cùng với ở xung quanh Nhung Vũ, những kỳ nhân giang hồ thân mang tuyệt kỹ này, đứa con mồ côi của tử tù, dùng nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã làm những gì? Hắn cân nhắc một lúc rồi vội vàng rời đi. Nằm ở tòa nhà Dân Tộc, công ty cho vay tín dụng nhỏ Kim Đỉnh hôm nay khách khứa đến đầy nhà, bọn họ vội vàng tới đây, té ra là tìm một tiểu soái ca da dẻ mịn màng, trùng hợp vị tiểu soái ca này còn rất nổi danh, trong đó lại có một vị nhận ra, kêu lên với Nhiếp Tử: “ Này này, người này tôi biết đấy.”

" Anh cũng biết người này à?" Nhiếp Tử hỏi:

" Đương nhiên là biết chứ, Mộc đại gia đấy, không ít lần đưa tiền cho chúng tôi, tôi vừa làm nghề này, cậu ta còn dạy tôi làm sao lừa tiền cha cậu ta … cha cậu ta là ông chủ lớn, mở khách sạn, danh tiếng khá lắm." Người nói là người cùng ngành, không ngờ còn có người quen cũ:

Mọi người đang tò mò đối với ảnh chụp trên điện thoại, vừa nghe nói như vậy, vây quanh người nói một hỏi, giải thích vài câu đều hiểu rõ, chính là loại nhị thế tổ đến cha mẹ quản không được, cũng loại người ngu ngốc, những loại người này, tiêu tiền rộng rãi, trả tiền sòng phẳng, đều là khách hàng dân cho vay nặng lãi bọn họ yêu thích nhất. Chuyện cũ của Tiểu Mộc thì Nhiếp Tử sớm đã nghe nói rồi, giờ nghe đám cùng nghề bàn tán, hắn không nhịn được cười, bảo sao lại giỏi đòi tiền như thế, hắn nhìn về phía Nhung Vũ. Nhung Vũ ngại ngùng nói: “Làm phiền mọi người giúp một tay, vừa rồi xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, Tiểu Mộc chạy rồi… Ồ, đừng hiểu lầm, không phải cậu ấy nợ tiền của chúng tôi đâu, cậu ấy hiện tại là đối tác của chúng tôi.”

" Sao, anh lại đi hợp tác với thứ bại gia tử vô dụng này à?"

" Kỳ quái quá phải không, anh có biết sở trường lớn nhất của vị đại thiếu gia này ở đâu không?"

" Ở đâu?"

" Đòi tiền, cậu ấy tới chỗ chúng tôi một tuần, vậy mà đòi về được hơn 100 vạn nợ xấu đấy."

Chuyện này trong giới có bàn tán, một người giật mình hỏi:" Chẳng lẽ cái người xông vào đồn cảnh sát đòi nợ là cậu ta?"

Nhung Vũ hỏi lại:" Anh nghĩ là ai?"

Cả đám tấm tắc giơ ngón cái lên khen:" Cao tay, cao tay, với thân phận của cậu ta thì đúng là không phải sợ gì đám cảnh sát nhỏ đó, người đòi nợ kiểu này cao cấp quá, ai dùng nổi."

Nhiếp Kỳ Phong lắc đầu:" Các anh sai rồi, Tiểu Mộc bị cha cậu ta đuổi ra khỏi nhà rồi, cậu ta cũng không nhận cha nữa, cậu ta đòi nợ hoàn toàn dựa vào bản lĩnh."

Mọi người bàn tán xôn xao, Nhung Vũ, Nhiếp Kỳ Phong lần lượt hàn huyên vài câu, việc này cũng không khó, lúc chia tay, các đại lão gọi điện thoại, gửi ảnh của Mộc thiếu gia, một mạng lưới tìm người trải rộng toàn thành phố, lập tức được triển khai. Ở công ty Kim Đỉnh cung kính tiễn khách xuống lầu, hẹn hôm khác dùng cơm, việc này liền bắt đầu, phản ứng của mọi người rất nhẹ nhàng, ở Thượng Hải này họ muốn tìm một người, thật sự không phải chuyện khó. Đòi nợ mà, trước tiên là phải giỏi tìm người. Người vừa đi một cái, sắc mặt Nhung Vũ mệt mỏi hỏi Nhiếp Kỳ Phong:" Anh Tử đâu rồi?"

" Ồ, không thấy con bé đâu, chắc là thừa lúc hỗn loạn chuồn mất rồi.” Nhiếp Kỳ Phong giờ mới phát hiện chuyện này, thấy Nhung Vũ có vẻ buồn bã, hắn liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: “ Vũ Tử này, không phải tôi nói khó nghe đâu nhé, nhưng Anh Tử càng ngày càng quá quắt rồi đấy. Chẳng còn ra dáng con gái gì nữa, đua xe, chọi chó, cờ bạc… Ở khu Phố Đông này cô ấy sắp thành đại tỷ rồi đấy, suốt ngày dẫn một đám đại tiểu thư, vợ bé các kiểu đi phá phách khắp nơi … Hay là nghĩ cách đưa cô ấy ra nước ngoài sống luôn thì hơn, thay đổi môi trường, biết đâu lại khác.”

Sắc mặt Nhung Vũ càng thêm khó coi, mở miệng ra định nói gì đó, cuối cùng ra khỏi miệng chỉ có tiếng thở dài, không nói thành lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận