Nội Tuyến

Chương 140: Bế tắc cả hai đầu. (2)

Khi Diệp Thiên Thư đi thì đã gần 5 giờ sáng rồi, Ngốc Đản tiễn người đi, sau đó xác nhận an toàn rồi mới quay trở lại phòng. Cả một ngày một đêm đầy thăng trầm, làm hắn căn bản không còn chút buồn ngủ nào, nằm trên giường một lúc lại dậy gõ cửa phòng Mộc Lâm Thâm. Khi mở cửa thì Mộc Lâm Thâm vẫn ăn mặc như lúc sáng, còn chưa ngủ, nhưng vào phòng phát hiện ra y đúng là người yêu cầu chi tiết cuộc sống rất hà khắc, cả gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tranh được đưa đi, toàn bộ công cụ vẽ tranh cho vào túi, xem ra là chuẩn bị đem đi vứt. " Đã vứt đi rồi à?" Ngốc Đản có hơi tiếc, mới mua sáng nay, còn chưa dùng hết mà:

" Không vứt đi thì để lại cho người ta xem sao?" Mộc Lâm Thâm hỏi lại:

Cũng phải, đây là thời kỳ phi thường, nếu như để đối phương biết Tiểu Mộc có bản lĩnh này, kết quả nhận được chắc chắn không phải là tán thưởng đâu. Ngốc Đản ngồi xuống ghế trong phòng, được lau sạch bong luôn, chậc, cái nhà trọ này đáng lẽ phải trả tiền ngược cho y mới đúng ấy, thằng nhãi này thật quái dị. Mộc Lâm Thâm ngồi xuống giường:" Ngốc Đản, anh đã thua tôi hai lần rồi đấy, tôi đang rất hoài nghi cái tên độc thân nhà anh có chịu thực hiện lời hứa không."

Hai lần thua, mất hai hoa khôi cảnh sát rồi, Ngốc Đản cười to:" Yên tâm, nhất định thực hiện mà, tôi dù có liều cái mặt này, khi về cục thế nào cũng giới thiệu cho cậu một đôi."

" Anh mà nuốt lời, tôi sẽ khinh toàn bộ cảnh sát các anh." Mộc Lâm Thâm nói vậy chứ, chuyện sau này ra sao, ai mà biết được, thân phận bọn họ đều đặc biệt, có khi sau chuyện này chẳng gặp lại nữa:

Ngốc Đản lại nhìn y với vẻ rất tò mò:" Lâm Tử, tôi càng ngày càng thấy cậu khác biệt với mọi người."

" Thế hả?"

" Đương nhiên, bằng trình độ vẽ tranh vừa rồi của cậu, có thể xưng là danh họa rồi."

Đây rõ ràng là một lời khen ai ngờ đổi lại sự coi thường của Mộc Lâm Thâm:" Anh nói thế là sỉ nhục danh họa, cũng là sỉ nhục tôi đấy."

" Sỉ nhục danh họa thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng làm sao lại sỉ nhục cả cậu nữa?" Ngốc Đản trêu y:

Mộc Lâm Thâm giơ ngón giữa lên:" Mấy bức tranh đó từ góc độ hội họa mà nói là một đống rác rưởi, tất cả những người theo đuổi mỹ thuật chuyên nghiệp đều có thể vẽ tranh như vậy, đó là trình độ tối thiểu, tôi thuộc loại kém cỏi nhất rồi, nếu để thầy giáo tôi nhìn thấy tôi bôi bẩn giấy như thế, sẽ dùng bút cọ gõ đầu tôi."

" Đó là vì cậu bỏ dở giữa chừng thôi, nếu như cậu kiên trì tới cùng, cậu sẽ đạt trình độ danh họa.”

" Anh tưởng nói vậy là khen tôi hả, Van Gogh vẽ Hoa hướng dương, sống trong nghèo khổ và bệnh tật, cuối cùng là tự tử. Người tiên phong phối cảnh thị giác trong nghệ thuật là họa sĩ Paolo Uccello nước Ý, cả cuộc đời đều sống trong bần cùng và cô độc. Đường Bá Hổ danh tiếng phong lưu truyền tới bây giờ, nhưng cuộc đời phần nhiều gập ghềnh nghèo khổ. Từ cổ tới kim, từ trong nước lẫn nước ngoài, đại đa số danh họa đều có con dấu này trên người: Nghèo khổ sa sút, bệnh tận dày vò, u uất mà chết." Mộc Lâm Thâm chỉ Ngốc Đản:" Đã thế anh còn gọi tôi là danh họa, có phải mong tôi gặp xúi quẩy không?"

" Cũng phải, có câu không chịu cái khổ người thường không chịu nổi, khó có cái tài người thường không có mà." Ngốc Đản gật gù, có lẽ vì nguyên nhân hoàn cảnh, đã bóp chết tiềm năng thiên tài của thằng nhóc này, sống trong nhung lụa thì ai còn muốn nỗ lực nữa chứ:

Mộc Lâm Thâm nghe ra được điều gì, chặn họng trước:" Ngốc Đản, đừng có định thuyết giáo rồi dụ dỗ tôi theo cái lý tưởng của anh nhé, nếu không tôi ngay lập tức tuyệt giao với anh đấy."

Cái thằng nhãi ranh này chứ, không khen y một chút thì y thấy thất vọng, nhưng mà tán thưởng y thì lại nhận lấy kết quả như vậy đấy, đúng là cái tính con lừa mà, dắt không đi, đánh thì chạy ngược. Ngốc Đản bực mình nói:" Tôi hiểu vì sao cha cậu lại nghĩ cách đưa cậu vào bệnh viện tâm thần rồi."

Ngay cả bọn tội phạm cũng bị y gài bẫy, có thể tưởng tượng người cha đáng thương kia bị con trai hành hạ thế nào mới phải xuống tay tàn nhẫn như thế. Nhắc tới điểm này Mộc thiếu gia không vui, ánh mắt dần dần chuyển sang sắc thái rất tà đạo làm Ngốc Đản chột dạ, chết rồi, quên mất y là chuyên gia tâm lý nửa mùa nốt, lại còn là thứ thù dai, chọc vào y làm gì. Quả nhiên Mộc Lâm Thâm lạnh lùng nói:" Anh không có quyền bình phẩm gia đình tôi .. Huống hồ theo như thời gian dài quan sát, anh trở thành loại tín đồ bol'shevik khắc khổ, tư duy đơn nhất như thế nhất định là do thiếu thốn tình cảm, tôi thậm chí có thể phán đoán, anh căn bản chưa từng có sự quan tâm từ cha?"

" Nói linh tinh." Mí mắt Ngốc Đản giật giật, chỉ muốn vả miệng mình, tự dưng đi khiêu khích y làm cái gì chứ:

" Chất phác và hung bạo kết hợp với nhau, trung thành và gian trá trên cùng một người, người bình thường không thể tiếp nhận được sự dung hợp cực đoan như thế, thứ gì khiến anh trở nên như vậy, tôi không nghĩ đơn giản là vấn đề tín ngưỡng, ở thời đại vật chất này, ảnh hưởng của tín ngưỡng lên con người quá ít." Mộc Lâm Thâm vừa nói vừa đánh giá Ngốc Đản, vừa nhắc tới suy đoán đời tư của người khác, y liền trở nên hưng phấn một cách hết sức bất thường:

" Ờ, cậu nói đúng rồi." Ngốc Đản phản ứng yếu ớt, muốn cho qua chuyện này, đầu cũng quay đi chỗ khác:

" Từ thói quen sinh hoạt tệ hại của anh mà xét, anh căn bản không biết thế nào là quan tâm, từ đó dẫn tới từ chối sự quan tâm của người khác. Qua chuyện thái độ của anh với Dương mỹ nhân rất lạnh nhạt, nếu không phải anh có vấn đề về xu hướng tình dục thì ... Anh thiếu luôn tình cảm từ mẹ hả?" Mộc Lâm Thâm tung đại chiêu, nói ra nghi vấn thấy Ngốc Đản tiếp tục im lìm thì vỗ đùi :" Fuck, xem ra tôi nói đúng rồi."

Ngốc Đản sớm biết tên nhà tâm lý nửa mùa này giống bọn lừa đảo, từ biến hóa tinh tế của người khác tìm ra đáp án, nhưng con người nếu không am hiểu tâm lý học thì rất khó che giấu biểu hiện của mình, vì ngay cả sự che đậy có khi lại chính là biểu hiện người ta muốn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận