Nội Tuyến

Chương 184: Khi phá kén trùng sinh. (3)

" Chú là ... À chú Trương, Trương Hải Minh đúng không? Mộc Lâm Thâm đi tới bên cạnh một người nam nhân trung niên đứng lại:

Ồng già đó đã trên năm mươi, ỷ thân phận trưởng bối chỉ cười gật đầu, thuận miệng nói:" Cậu mà đoán đúng được nghề của tôi thì tôi sẽ đầu tư vào nơi này."

" Tôi đã đoán ra nghề của chú rồi, nhưng chính vì đoán được nên tôi mới khuyên chú đừng tham gia, chú không thích hợp làm nghề này đâu." Mộc Lâm Thâm còn kiêu ngạo gấp mấy lần, nói một câu làm ông chú sặc luôn:

" Tôi không thích hợp à?" Ông chú nói từng chữ một, là người cảm giác ưu việt cao, làm sao chấp nhận được mình kém người khác:

" Chú à, chú đừng có giận, hiện giờ lương của chú không thấp nhỉ?"

" Đương nhiên là thế."

" Chắc chú cũng không cần đi làm mỗi ngày nhỉ?"

" Đương nhiên là thế."

" Con gái chú cũng thành lập gia thật rồi đúng không?"

" Đương nhiên là thế."

Mộc Lâm Thâm hỏi tới đó chỉ cười không nói thêm, ông già đang nghênh mặt kiêu ngạo đột nhiên đờ ra, đúng rồi, làm sao cái thằng nhãi này biết được chứ? Nhưng người khác thì hứng thú đợi tổng giám đốc Lâm nói tiếp, y cười nói:" Nói cho không thích hợp đầu tư là ở chỗ này, chú có lương ổn định không lo thiên tai bão lũ, cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, công vụ viên hoàn cảnh tốt, ưu đãi cao như chú, rất có mà hiểu được nỗi vất vả của người làm nghiệp vụ."

Nói có lý, rất có lý, ông già chắp hai tay lại, coi như đã nghe lời khuyên bảo của y. Kỳ thực không phải như thế, càng già càng tham, hơn nữa lời khuyên ngầm có ý khen ngợi đó đã khơi lên tâm thái đắc ý của ông ta rồi. Một nam tử, tuổi chừng hai bảy hai mươi tám, thấy Mộc Lâm Thâm vừa mới dừng lại ở bên cạnh mình thì đứng lên, khom người chào, thái độ tôn kính khác hẳn ông già vừa rồi:" Giám đốc Lâm, vừa xong làm sao ..."

" Hỏi tôi làm sao nhìn ra hả?"

" Vâng, thật là thần kỳ, tôi và đám chú Trương, chị Trần đi du lịch với nhau cả đoạn đường đấy, vậy mà không hề biết."

Mộc Lâm Thâm cười không đáp mà chăm chú nhìn mặt đối phương, nụ cười hơi chút lấy lòng, gương mặt thân thiết đó khiến người ta hận không thể ôm lấy nhận anh em làm y có được đáp án chính xác:" Tôi còn nhìn ra anh ừng làm người bán hàng, bán sản phẩm gì thế? Để tôi đoán xem nhé, là sản phẩm ảo ... À phải, bán bảo hiểm phải không?"

" Hả?" Chàng trai sửng sốt, không hề nhận ra lời của Mộc Lâm Thâm chỉ là câu nghi vấn thôi, gật đầu liên tục, giọng hưng phấn:" Giám đốc Lâm, làm sao anh nhìn ra được thế."

“Đơn giản thôi mà, nếu một người lạ có thể hành xử thân thiết như người nhà với anh chỉ trong một phút, thì ngoài những người bán bảo hiểm ra thì còn ai nữa chứ?” Mộc Lâm Thâm nói một câu làm vài người có tuổi bật cười ngay, hiển nhiên là rất tán đồng, thấy chàng trai vẫn không hiểu, chỉ tay: “ Câu trả lời nằm trong mắt, mắt là cửa sổ tâm hồn của chúng ta, qua cái cửa sổ này, người cao minh là có thể thấy được tâm hồn… Đối với một người bán hàng, việc nhìn thấy vui buồn giận hờn của khách hàng là rất quan trọng.”

“ Mọi người nên hiểu rõ, hiện tại quỹ dự trữ của nền tảng P2P của Thương vụ Vĩ Hằng đã đủ một tỷ, lý do mời mọi người đến đây không phải là cần khoản đầu tư vài chục vạn của mọi người, cũng không cần nhà đầu tư, mà là cần một người có thể truyền bá ý tưởng… Vì vậy, nếu mọi người không bỏ xuống những đắn đo trong lòng mình, thì cũng sẽ không thể làm tốt việc này, ngay cả khi mọi người đã đầu tư, cũng sẽ không có lợi nhuận gì cả.”

Khái niệm vừa đánh tráo một cái, Mộc Lâm Thâm đã đem mọi chuyện trở về điểm khởi đầu, vài câu nói cùng với động tác nhỏ, giống như khơi lên đóm lửa hi vọng của người ngồi đây, để đốm lửa đó tự đốt cháy băn khoăn trong lòng họ. Đúng rồi, không học được cách nhìn người thì làm sao kiếm được tiền. Nhìn người ta đi, nhìn ai là trúng người đó, chẳng trách còn trẻ thế đã lên tới vị trí này, đúng là không tầm thường. Bọn họ là người có điều kiện kinh tế cả, bỏ tiền đầu tư không tiếc, nếu tiếc chẳng ngồi đây, bọn họ chỉ sợ vỏ lỡ cơ hội thôi. Mặc dù chuyện không hề đi theo kịch bản, nhưng nhìn phản ứng của người khắp phòng, Hà Ngọc Quý biết Mộc Lâm Thâm đã dẫn dắt lối tư duy của bọn họ rồi, trong lòng ông ta mừng không sao tả xiết, lén nháy mắt cho Giả Phương Phi ra ngoài. Quả nhiên là chẳng ai để ý phó tổng Hà đi mất rồi, đang nhìn chằm chằm sợ bõ lỡ lời nào của tổng giám đốc Lâm kìa. Vừa đóng cửa phòng khách một cái, ông ta nói nhanh:" Mau mau, tranh thủ lúc này đưa nhóm người thứ hai lên đây, cùng nghe Tổng giám đốc Lâm nói."

" Vâng cháu hiểu." Giả Phương Phi gật mạnh đầu, còn không quên nhìn Mộc Lâm Thâm một cái, làm nghề này lâu, sao cô không hiểu, kiểu tọa đàm thế này, một khi khơi lên cảm xúc của người nghe, nó sẽ lây truyền cho người khác. Mà nhìn bộ dạng tổng giám đốc Lâm lúc này, đúng là thứ vi rút siêu lây nhiễm, có thể làm người ta nghe quên ăn, căn bản không lo tới vấn đề nguy hiểm trong đầu tư nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận