Nội Tuyến

Chương 597: Tình sâu càng sợ. (1)

Thượng Hải, sáng nay trời hửng nắng, tới gần trưa mây đen lại kéo tới, mùa này trời khô rao ít mưa, những cơn mưa xuân quý giá luôn được cỏ cây chào đón nồng nhiệt. Trong một căn hộ chung cư, cửa đóng kín, rèm kéo chặt, nhưng sắc xuân tràn ngập. “ A .. ưm ... a a ...” Âm thanh có chút hơi khàn của Dung Anh vang vọng khắp phòng, như muốn phóng thích toàn bộ dục vọng dồn nén bao lâu. Trên chiếc ghế nhựa góc ở góc phòng, một chiếc giày bốt cao gót màu đen bị ném bừa bãi, túi xách thì đổ nghiêng trên bàn trà, một chiếc áo ngực ren màu đỏ treo lơ lửng bên cạnh cốc nước, nhưng lại không thấy áo ngoài của bộ váy đồng phục của Dung Anh đâu cả. Bên cạnh chiếc tủ vải, quần áo của Mộc Lâm Thâm bị vứt lung tung hỗn loạn, phô bày rõ ràng sự kịch liệt của "cuộc chiến". Di động của Mộc Lâm Thâm vẫn nằm trong túi, túi thì còn trên quần, mà quần thì bị vứt dưới sàn nhà lẫn trong đóng quần áo vương vãi khắp nơi đó, không ai thềm để ý đến nó cả. Dung Anh ngửa cổ lên, miệng nhỏ hé mở, thở hổn hển dưới thân Mộc Lâm Thâm, đôi tay cô dùng sức bám chặt vào cánh tay y, móng tay muốn cắm sâu vào làn da trắng trẻo của y. Cơ thể đẫm mồ hôi, không ngừng run rẩy từng cơn, tham lam tận muốn níu giữ cao trào lâu hơn chút nữa … cảm giác đó lâu quá rồi, lâu tới mức cô quên mất còn có thể mỹ diệu tới thế. Hộc hộc … hộc hộc… Mộc Lâm Thâm thỏ dốc, kết thúc rồi, nhưng y vừa vuốt ve làn da của Dung Anh, vừa nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mát lạnh, chiếc cổ đang phấn khích và bầu ngực phập phồng liên hồi của cô, cảm nhận sự kích động trong cơ thể cô dần dịu lại, săn xóc cảm xúc của cô đến khi cô khép mắt thỏa mãn mới nằm vật sang bên, thở hổn hển như sắp chết đến nơi:

Lúc làm tình càng hưng phấn bao nhiêu, lại càng kiệt sức bấy nhiêu. Mẹ nó chứ .. không ngờ, không ngờ, chỉ một phút lơ là… lại làm chuyện mà cả đời này y không hề muốn nhất. “ Này … anh uống nước không?” Dung Anh đã khôi phục lại, cô nghiêng người, chống tay lên má, nhìn Mộc Lâm Thâm ở cự ly gần:

Đôi mắt ấy chan chứa yêu thương, từ lúc quen biết đến bây giờ, từ xa lạ đến thân mật, tất cả như một giấc mơ huyền ảo. Mộc Lâm Thâm không nói gì, Dung Anh bật cười, trêu chọc: “ Mới có chút xíu mà đã mệt đến thế rồi sao?”

Mộc Lâm Thâm cười khẽ hàm không nói cũng rõ, vừa cười xong liền bị Dung Anh véo một cái, cô thừa biết, vừa rồi cô quá hoang dại, nhưng cô lại không nỡ dùng sức, chỉ nhẹ nhàng nhéo một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận