Nội Tuyến

Chương 014: Bạn cũ đã khác xưa. (1)

" Dừng, dừng lại ngay, mày khỏi nói chuyện đầu tư nữa, tiền trong nhà tao còn chưa tới lượt quyết định ... À phải rồi, đi đâu chơi thế? Vừa mới buổi sáng, còn lâu mới tới giờ cơm mà." Mộc Lâm Thâm thay đổi đề tài, nhìn Tô Vinh Nhạc lái xe có vẻ như là có mục đích rõ ràng, không phải là vừa đi vừa tính:

Quả đúng là có, Tô Vinh Nhạc tỏ ra thần bí:" Đưa mày đi làm quen với một người, có còn nhớ Tôn Thanh Hoa lớp chúng ta không?"

" Đương nhiên là nhớ rồi, Như Hoa mà lại." Mộc Lâm Thâm tức thì bật cười, mặc dù tên đó có một chữ hoa nhưng lại là đứa xấu nhất lớp, thường xuyên vì không làm bài tập mà bị giáp viên phạt đứng ngoài hành lang, năm xưa Nhạc Tử và Như Hoa đứng với nhau trở thành cảnh đẹp toàn trường:

" Tao cũng đoán là mày chẳng quên được đâu."

" Nhưng mà tìm hắn làm cái gì?" Mộc Lâm Thâm không đánh giá cao người bạn cũ đó, đấy là cái thằng chuyên đi mượn bút mượn giấy của người ta, không bao giờ trả. Trước giờ y không có thiện cảm với những đứa tính cách keo bẩn như thế, huống hồ là thằng vừa xấu vừa bẩn tính.

" Không như mày nghĩ đâu, Lâm Tử, đã mười năm rồi còn gì nữa, nhiều thứ thay đổi lắm, đám bạn học của chúng ta năm đó đại bộ phận vẫn là người cũng khổ, nhưng thằng oai nhất bây giờ không phải tao, cũng không đến lượt mày, mà là Như Hoa." Tô Vinh Nhạc nghiêm túc nói:

" Không phải chứ, bọn buôn ma túy nhìn tốc độ kiếm tiền từ nhà đất của cha mày cũng phải khóc ròng, còn nghề gì có thể hơn được cha mày nữa sao?" Mộc Lâm Thâm không tin:

Thần thoại làm giàu ở Trung Quốc không thể tái hiện ở nơi khác trên thế giới, không tự mình ở trong hoàn cảnh đó thì làm sao hiểu, nên Tô Vinh Nhạc nhìn thằng bạn với ánh mắt nhìn thằng ngốc:" Có đấy!"

" Làm gì?"

" Chơi cổ phiếu!"

" Thế thì càng không thế nào, với IQ của thằng đó đi bán vé số còn được, chơi cổ phiếu thế nào?"

" Cái này tao công nhận mày nói đúng, chuyện nó làm không phải chuyện người thông minh có thể làm ra, nhưng mà trên đời này có câu thời tới cản không kịp, ông trời muốn mày giàu thì mày muốn nghèo cũng không được. Nhà hắn mấy năm trước bị giải tỏa, riêng tiền bồi thường đã được được sáu bảy trăm vạn, hắn gần như ném hết vào thị trường chứng khoán. Cổ phiếu hắn chơi qua ba mươi lần tăng kịch trần, mày tính xem được bao nhiêu tiền?" Tô Vinh Nhạc nói với giọng ghẹn tỵ không kiềm chế được:

Tính không ra nhưng đủ làm Mộc thiếu gia chấn kinh:" Fuck! Thần kỳ thế à?"

" Chứ còn sao, tao đi thỉnh giáo hắn, hắn ngay cả biểu đồ cổ phiếu mà còn chẳng hiểu, tao hỏi hắn mày chọn cổ phiếu kiểu gì, hắn nói 693369 độc thuận miệng, thế là hắn chọn luôn ..." Tô Vinh Nhạc vừa nói vừa cười:" Tao lau mồ hôi hộ hắn, lại hỏi sao mày dám giữ cổ phiếu lâu thế mới bán? Lỡ lên đỉnh rồi xuống thì sao? Hắn nói là quên mất mật khẩu tài khoản rồi, đến khi tìm ra được thì cổ phiếu đó tăng đỉnh nóc luôn ... Tao lại hỏi sao mày dám ném toàn bộ tiền vào đó, hắn bảo là đã chơi là phải chơi lớn, thua thì cũng như trước kia nghèo trắng tay ... Cứ thế hắn thành đại gia rồi."

Mộc Lâm Thâm líu lưỡi, hai chữ hoang đường không đủ để tả chuyện y vừa nghe:" Thế mà cũng được à, người ta nói kẻ ngốc có trời thương thật không sai mà ... Tao ở Mỹ, sống trong chung cư, cảm thấy cuộc sống ở đó rất khá, cứ nghĩ mình sống hơn chín mươi phần trăm người trên địa cầu này rồi. Không chỉ tao, tao dám nói người ở Mỹ gần như đều có chung suy nghĩ đó, siêu cường mà ... Nhưng về nước mới phát hiện, tao chẳng khác nào sống trước thời giải phóng."

Nói thật Mộc Lâm Thâm trong lòng có chút hụt hẫng, lần này về nước khiến y cảm thấy thua kém rất nhiều, người thì làm ăn, người thì đi làm, người thì vô tình phát tài lớn. Bất kể là ai, sống tốt hay không thì tựa hồ đều đã tìm được vị trí của mình trong lĩnh vực nào đó, kể cả chưa thành công nhưng họ đều tìm được mục tiêu của mình, cho dù là Nhạc Tử thì cũng có cảm giác tràn trề thành tựu ... Chỉ có y, không biết mình sống vì cái gì, vẫn lạc lõng ở cuộc đời này, càng nghĩ càng khiến y thấy sa sút.

Xe đi về phía khu biệt thự Hoàng Thành Nhất Phẩm, Nhạc Tử dặn:" Lát nữa gặp mày đừng có gọi người ta là Như Hoa đấy, gọi là giám đốc Tôn, ông chủ Tôn đều được, tao còn đang hi vọng hắn đầu tư vào công ty tao một ít tiền nữa đấy ...."

Nghe Nhạc Tử nói chuyện làm ăn, khiến Mộc thiếu gia bỗng dưng nổi lên cảm giác kỳ quái, một sự nôn nao sợ hãi vô hình, một chút nhỏ nhen dâng lên, giả sử hắn tìm được đầu tư, có tiền rồi, tập trung vào sự nghiệp, thế thì y lại chỉ còn một mình, đến một người bạn cũng chẳng có.

Ý nghĩ ích kỷ chỉ một thoáng, nếu thực sự được thế, Mộc thiếu gia mừng cho hắn, nhưng có khả năng đó sao?

Xe đi rất nhanh, nhà cửa vùn vụt trôi qua trước mắt, rất nhanh tới khu vực toàn nhà ở cao cấp, hướng thẳng tới tòa biệt thự sang trọng.

" Chậm chút, chậm chút, mày đợi chút đã." Mộc Lâm Thâm ngồi trên xe, vẻ mặt trầm tư hồi lâu đột nhiên gọi:

Tô Vinh Nhạc giảm tốc độ lại, chẳng giữ mặt mũi cho thằng bạn, nói thẳng luôn:" Làm sao vậy, có phải là mấy có một cảm giác thất bại nặng nề không? Nhìn căn nhà trước mắt đi, chính tay thằng đó mua đấy, từ khi hắn mua tới giờ giá đã tăng hơn một thành rồi. Thế nên người ta mới bảo, tiền là thứ khốn nạn, mày càng có thì càng giàu, càng giàu càng có, còn càng nghèo càng thiếu, càng thiếu lại càng nghèo."

Giọng Tô Vinh Nhạc không che giấu được sự hâm mộ, khi quay đầu sang thấy Mộc Lâm Thâm vẫn cái vẻ mặt hồn xiêu phách lạc, khó hiểu hỏi:" Rốt cuộc mày làm sao vậy, nếu như thế mày ăn mặc đẹp đẽ, phong độ ngời ngời nhưng bên trong rống tuếch, ngại gặp người ta vậy thì mày khỏi phải đi nữa."

Vừa nói vừa cười khùng khục, thằng khốn này có cơ hội đá đểu Mộc Lâm Thâm kiếm lại chút cân bằng tâm lý thì làm gì có chuyện bỏ quá chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận