Nội Tuyến

Chương 607: Kinh biến vô thanh. (1)

Trại giam thứ 4 nằm ở vùng ngoại thành xa xôi, sau khi xuống xe buýt vẫn phải vào đường nhỏ, đi bộ thêm mười phút nữa mới tới. Một lần nữa đến nơi quen thuộc này, Dung Anh không khỏi cảm xúc ngổn ngang. Chưa bao giờ Dung Anh nghĩ rằng một ngày mình sẽ có duyên với nơi này, cô không thể tưởng tượng được cảm giác khó chịu khi bị giam cầm trong nơi chẳng khác gì cái lồng sắt sẽ như thế nào. Nhà cô từng có một người như thế, nhưng lúc đó cô còn quá nhỏ, trong ký ức đã mơ hồ của cô chỉ còn lại hình ảnh mẹ khóc lóc suốt ngày và gương đầy mặt lo âu, muộn phiền của anh trai. Đối với Dung Anh mà nói, gia đình là những mảnh vỡ tan tành, sau khi cha cô bị xử bắn, mẹ cô tái hôn và đưa cô theo. Ở gia đình mới đó cô lúc nào cũng sống trong sợ sệt, vì vai trò của cô là gánh nặng trong nhà. Giày rách không có đôi nào thay, quần áo cũ cứ vá đi vá lại mà chẳng có bộ mới. Cô không dám đòi hỏi, luôn rụt rè, cúi đầu tránh ánh mắt của người ngoài, sợ rằng ai đó nhận ra và mắng nhiếc cô là "con gái của tử tù". Cho đến một ngày, anh trai cô xuất hiện, đến thăm cô, anh cô đứng từ xa gọi tên cô, cô vui mừng chạy ào vào lòng anh cô, nhưng anh cô ôm em gái gầy trơ xương lại bật khóc nức nở. Sau đó, cô có một gia đình mới, nương tựa vào nhau để sống, coi nhau là mái ấm. Anh trai cô đưa cô theo, chỗ nào anh cô đi làm thuê thì cô đến đó học, cuộc sống vẫn khó khăn, ít nhất cô không phải sợ hãi có thể bị đuổi khỏi nhà bất kỳ lúc nào nữa, vì anh trai thương cô hơn bất kỳ điều gì trên đời. Cũng chính lúc ấy, cô quen biết Nhiếp Kỳ Phong, khi đó còn là vận động viên tán thủ, và từ đó cô lại có thêm một người anh nữa, một người anh luôn yêu thương và chiều chuộng cô như em gái ruột. Cô không biết hai người anh trai của mình đã làm gì, nhưng trong mắt cô, hai người anh ấy là những người có thể làm được mọi thứ. Từ một thành phố nhỏ, họ đã đến được với đại đô thị, từ những người bình thường trở thành giàu có, từ chỗ bị người khác khinh thường trở thành đối tượng được ngưỡng mộ tâng bốc, từ cảnh thiếu thốn đến việc tiêu tiền như nước, từ chỗ đơn độc đến chỗ được nhiều người vây quanh. Tất cả giống như một giấc mơ phù du, họ nhanh chóng leo lên đỉnh cao, rồi lại ngã mạnh xuống đất, mọi thứ giờ đây đã khép lại, kết thúc bằng một dấu chấm hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận