Nội Tuyến

Chương 461: Lấy thân làm cung. (5)

Nhiếp Kỳ Phong mỉm cười nhìn về phía Mộc Lâm Thâm, ánh mắt hiền hòa hơn hẳn, Mộc Lâm Thâm chẳng nhìn ngang ngó dọc, mỹ nữ không thu hút được y, có vẻ chỉ quan tâm chuyện sắp tới. Nhiếp Kỳ Phong hỏi: " Tiểu Mộc à, chúc mừng cậu lên tàu rồi nhé, ở Hàng Châu chơi vui vẻ chứ... Sao nào? Tham gia một vụ lớn không?"

" Chỉ sợ các anh sẽ thấy thêm người phần chia chác phiền phức thôi." Mộc Lâm Thâm khách khí đáp, một câu nói giấu đi tâm trạng thật sự của mình:

Không hề lùi bước, mấy người kia đều quay nhìn về phía Mộc Lâm Thâm, ba nam một nữ, ánh mắt sắc như dao, nhanh chóng chuyển sang nhìn Nhiếp Kỳ Phong với vẻ hoài nghi. Những ánh mắt rõ ràng đang trách cứ hắn, như thể đang nghĩ, thêm một thằng mặt trắng kéo chân như thế làm gì chứ, có thể sẽ hại cả kế hoạch. " Đừng có lấy mắt chó nhìn người, mọi người không nhận ra phật sống trước mặt à... Lần này cậu ấy là Ngũ ca, Tiểu Mộc, nói rõ về xuất thân của mấy người này đi, nói trước một câu, tôi không cần gian lận, nếu cậu ấy không nhận ra, tôi sẽ ném cậu ấy xuống biển, để không làm vướng chân các cậu nhé?" Nhiếp Kỳ Phong nửa đùa nửa thật nói một câu khiến Mộc Lâm Thâm lập tức trở thành tâm điểm chú ý:

Bốn người kia từ từ bước lại gần, ánh mắt như đang đánh giá một con khủng long thời tiền sử, nhìn Mộc Lâm Thâm với vẻ tò mò đầy nghi ngờ. Tay của thằng nhóc Tiểu Mộc này trắng mịn, không giống những người cùng nghề, ngoại hình thì quá ưa nhìn, nhưng vừa nhìn thôi cũng thấy không phải người biết đánh đấm gì. Chẳng lẽ có khả năng đặc biệt khác? Gã nam nhân bỉ ổi nhe hàm răng vàng, tiến lại gần, cười đểu giả, hỏi Mộc Lâm Thâm: "Đoán xem tôi là ai?"

" Thắt lưng cong, tai có thể cử động, nhìn cái bộ mặt khiến ai cũng ghét này, chắc chắn là người suốt ngày ở trong ổ chó luyện công mấy năm rồi ... Ngón tay trỏ tay phải của anh chắc chắn không có móng phải không?" Mộc Lâm thâm vừa mới lên tiếng đã khiến gã nam nhân bỉ ổi giật mình, đưa tay nhìn vào ngón tay mình, quả nhiên là không có móng. Hắn ngây người nhìn Mộc Lâm Thâm, còn chưa hiểu gì thì Mộc Lâm Thâm đã nói ra được thân phận của hắn: "Anh là thợ sửa khóa."

" Con mẹ nó chứ." Hiển nhiên là nói đúng rồi, gã nam nhân bỉ ổi buột miệng mắng, vẫn còn chưa phục:" Ê, móng tay tôi có khác biệt gì với mọi người đâu chứ, chỉ ngắn hơn một chút thôi mà, còn gì nữa không?"

Hình như vẫn có sự khác biệt, dùng ngón tay này lâu năm, chỗ ấy sẽ bị mài mòn rõ rệt, gã nam nhân nhìn Mộc Lâm Thâm, Mộc Lâm Thâm cười chỉ vào vùng eo của hắn. Nhìn một cái, thấy một dãy công cụ kim loại dài ngắn đủ kiểu, y cười nói" Móng tay có thể không có gì khác biệt, nhưng chỉ cần anh giơ tay lên, sự khác biệt sẽ rõ ràng ngay."

Chứ còn sao, công cụ lù lù ra đó, lừa được ai chứ? " Mất mặt, có thế thôi đã bị người ta dọa cho rồi." Thanh Đầu đi tới trước mặt Mộc Lâm Thâm, thách thức:" Thử nói xem thân phận của tôi là gì?"

" Anh thì còn cần phải nói à, người xuất thân từ thôn Thương Cơ được Phan ca đưa đi có mấy đâu." Mộc Lâm Thâm phẩy tay bảo hắn tránh sang một bên:

Thanh Đầu muốn chửi, nhưng không hiểu sao lời sắp ra tới miệng lại không thốt ra được, thằng mặt trắng này khi đối diện mới nhận ra, có vẻ không phải nhân vật dễ để người ta xem thường. Nhiếp Kỳ Phong cười to vỗ bả vai Thanh Đầu:" Tránh sang bên, hiện giờ cậu ta là lão đại ở một dải Thương Cơ đấy, thằng ngốc."

" Lão đệ ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận