Nội Tuyến

Chương 260: Vị bá vương ẩn mình. (1)

Hứa Phi nghe giọng điệu của Quan Vĩ khi nói về Du Tất Thắng thì cười nhạt một tiếng, hắn cũng là người Thượng Hải, tất nhiên hiểu phần nào địa vị Du gia đó trong lòng đám choai choai, hừ mạnh một tiếng khinh thường: “ Cái gọi là ngang tàng của đám tội phạm, thực chất chỉ là lợi dụng những kẽ hở của luật pháp và sự bất cẩn của người khác mà thôi. Thời điểm đó, bọn chúng như cá gặp nước, nhưng giờ thì sao? Ngay cả người cầm đầu như ông ta cũng chỉ có thể ngồi sau song sắt, ngày qua ngày cúi đầu chịu tội. Các cô cậu phải nhớ, những thứ hào nhoáng bề ngoài của bọn tội phạm ấy, cuối cùng đều chẳng đáng giá gì, thán phục ai chứ đừng thán phục loại cặn bã này.”

Nghe vậy, cả Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh đều im lặng, không ai nói thêm gì nữa. Sau khi dạy bảo hai người trẻ tuổi, Hứa Phi đi nhanh tới mấy bước, sóng vai với Thân Lệnh Thần:" Chính ủy Thân, trò đó anh học được từ đâu đấy? Sao đến Lão Du cũng phải nể mặt."

" Chuyện lâu lắm rồi, đây là kỹ thuật nghe đồn một thời của vua trộm phía tây đấy, tôi học được từ đệ tử của ông ta, ai biết ngón nghề này, cơ bản đều là người trong giới cả. Nếu không phải là người mình, vậy thì phải rất hiểu tập tính của bọn chúng, nói thế đã hiểu chưa?" Thân Lệnh Thần quay đầu nhìn Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh:

Hai người kia mặt cứ ngây ngô, không hiểu chứ còn làm sao nữa. Hứa Phi cười nói:" Tức là anh ấy đáng thể hiện rằng, mình hiểu bọn chúng, biết nhược điểm của bọn chúng. Đây là cách cảnh cáo ngầm, nếu như không hợp tác thì chỉ chịu khổ thôi, nếu hợp tác còn đổi lại chút lợi ích. Tên lưu manh già đó tinh lắm."

Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh rùng mình, trong này có quá nhiều học vấn, bọn họ nhất thời không hấp thu được hết. “Đúng vậy, chúng ta không thể thất hứa, ít nhiều cũng phải dành chút quan tâm, dù sao thì ông ta cũng đã tới đoạn đường cùng rồi.” Thân Lệnh Trần nói một cách nhạt nhẽo, giọng điệu ấy thậm chí có phần đồng cảm hơn là căm ghét:

Hứa Phi thì lại rất hào hứng, theo sát bước chân của Thân Lệnh Trần mà nói: “ Có vẻ như tôi phải xin chỉ giáo từ anh rồi, anh không biết việc xét xử tên này khó khăn thế nào đâu, một tên tội phạm nặng như vậy không ai dám động vào, ông ta lại thành ra như ông hoàng, phải xem tâm trạng của ông ta có tốt hay không thì chúng tôi mới có thể hỏi chuyện được.”

" Vậy thì anh nên cho ông ta chút tôn trọng, nói không chừng là có hiệu quả."

" Nhìn cách anh làm ông ta mở miệng hôm nay, tôi được gợi mở không ít, cơ mà tôi chỉ muốn đòm ông ta một phát."

“Vậy thì anh sẽ chẳng nhận được gì cả ... Nhìn từ góc độ cảnh sát với tội phạm mà nói, loại người đê tiện như vậy cả đời chỉ để thách thức pháp luật, chẳng đáng được tôn trọng đúng không? Anh thử suy nghĩ theo một góc độ khác đi, nếu anh là ông ta, anh sẽ muốn lặng lẽ chết trong tù, hay là mang một danh tiếng xấu suốt đời, oanh oanh liệt liệt bước lên pháp trường?" Thân Lệnh Thần biết trong lòng Hứa Phi có khúc mắc, dù sao Hứa Phi là người trong cuộc, còn hắn là người ngoài:

" Tất nhiên là phải thật oanh oanh liệt liệt rồi."

“Vậy là đúng rồi, đừng có hẹp hòi như vậy, khen người ta một chút, để ông ta cảm thấy có thành tựu gì đó. Nhân vật lớn như vậy, nếu anh cứ quát đi gọi lại coi người ta như dọa mấy con chó con mèo, thì ông ta có thể phối hợp với anh được không?”

" Xem ra tôi phải thử cách của anh thế nào, chậc, truyền ra không thoải mái gì đâu, cảnh sát chúng ta mở mồm ra gọi một tên tội phạm là Du gia." Hứa Phi tuy hiểu, nhưng mỗi người mỗi tính, thật khó để hắn làm giống Thân Lệnh Thần:

Thân Lệnh Thần bực mình:" Anh để ý tới mấy cái đó à, nếu nghi phạm bắt được mà chịu thành thật khai báo như thế, tôi sẵn sàng hạ mình với cả nhà ông ta."

Thái độ nghề nghiệp của hai người khác nhau, vừa đi vừa tranh luận, hai cảnh sát trẻ phía sau cũng cũng tranh cãi không dứt, Quan Nghị Thanh rất tán đồng phương thức của Thân Lệnh Thần, Quách Vĩ ủng hộ Hứa Phi, cơ mà vì hắn có ý đồ với cô đồng nghiệp xinh đẹp, nên đành nói lập lờ. Dù sao bọn họ cũng đã có mục tiêu mới: Chợ quỷ, Tang Mao, Mã quả phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận