Nội Tuyến

Chương 226: Câu đố chưa được giải. (4)

Bắt được chính chủ đây rồi thì người thứ hai dễ thôi, một đám cảnh sát thường phục dựa theo tín hiệu mà truy đuổi. Đây là khu vực mẫn cảm, không thể huy động cảnh sát tới phong tỏa, hơn nữa đối phương lại không phải là tội phạm trọng yếu bị truy nã, đành phải xử lý một cách kín đáo. Toàn bộ đồ trên người Lư Hồng Bác bị lục soát lấy ra từng món một, không có gì bất ngờ, trên người ông ta chẳng tìm ra cái gì giá trị, trừ hộ chiếu, di động, tiền lẻ chưa tới 1000 đồng thì không còn cái gì nữa. Trương Cuồng thậm chí bẻ đôi cái gậy của ông ta, ra sức đập nát từ đầu tới cuối, kiểm tra thật tỉ mỉ, vẫn không thấy cái gì cả, chẳng qua là một cây gậy trúc hết sức bình thường mà thôi. Nhìn hành động của Trương Cuồng, Lư Hồng Bác bị còng ngồi trên mặt đất cười không dứt, hắn càng tức giận, ông ta càng cười lăn cười bò, cười hết sức khoa trương, người tới co giật. Phải làm sao bây giờ? Trương Cuồng có hơi khó xử, cái lão già yếu ớt này tuy thể chất yếu ớt không chịu nổi một đấm của hắn, nhưng về tinh thần lại vô cùng mạnh mẽ. Dùng tay chân không được, mà dùng thủ đoạn thẩm vấn thì hắn kém xa, nói không chừng đụng vào một cái là lão ta lăn đùng ngã ngửa, sẽ rất phiền. Là một cảnh sát, tuy hắn không ngại dùng chút thủ đoạn tra tấn, nhưng mà phải dùng lên người chịu được cơ, không dám tùy tiện dùng với lão già này. Lư hồng Bác nhìn thấu tâm tư của hắn, khinh bỉ nói:" Định làm gì thì nhanh lên, còng tôi về rồi tam đường hội thẩm đi, dù sao thì tôi vẫn cứ tới bệnh viện tâm thần dưỡng lão thôi mà."

Trương Cuồng cầm lấy tấm hộ chiếu, đập mạnh một cái:" Tấm hộ chiếu này từ đâu ra? Định dùng giấy tờ giả đấy à?"

" Cậu mù rồi hay sao, rõ ràng là đồ thật, tôi chính là người Hong Kong, không tin thì cậu cứ đi tra đi." Lư Hồng Bác cười khẩy, nói dối một một cách hết sức trơ trẽn:

" Xem ra ông định đi Hong Kong dưỡng lão rồi, vậy chút đó tiền tựa hồ không đủ đâu nhỉ?"

" Tôi có chân có tay, sức khỏe còn, tự làm việc nuôi thân được. Ngốc Đản này, cậu nghĩ mình có đủ khả năng gài bẫy tôi đấy à, mấy cảnh sát ở đồn công an cũng không kém cỏi như thế đâu, cho dù tôi dùng giấy tờ giả cùng lắm phạt câu lưu, cậu làm cái mặt hùng hùng hổ hổ đó để dọa ai đấy hả?"

Trương Cuồng hận nghiến răng, nắm đấm đã siết lại rồi, chỉ muốn cho ông ta một đấm giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn. Nhưng đừng nói hắn không dám, kể cả hắn dám đấm thì sao, cái loại phần tử đả kích vô số lần, chưa từng chịu thỏa hiệp này, nắm đấm e không địch lại cường độ tinh thần của ông ta. " Sao ông lại đột nhiên rẽ vào cửa hiệu này nhỉ? Chỉ vài bước nữa thôi là ông qua bên cửa khẩu rồi, chúng tôi chẳng làm gì được nữa ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận