Nội Tuyến

Chương 2: Khúc Mở Màn Của Thế Giới Điên Cuồng (2)

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nước, ngẩng đầu lên, vầng trăng tròn sao, Ngân Hà treo giữa trời.
Cúi đầu xuống, dưới ánh đèn cây cối xanh thẳm, đăng xa mơ hồ có thể thấy rừng núi, phác họa ra mũi nhọn như vẩy mực thành.
Cảnh đẹp ngay trước mắt, nhưng tâm tình người ta lại chẳng cách nào tốt lên được, Phạm Văn Kiệt thu hồi ánh mắt, giọng có đôi phần cảm khái:
"Mới tới nơi, phong cảnh thật là đẹp, sao có thể bị một nhóm nhỏ phá hỏng ... Chuẩn bị nhìn nghiệp chướng bọn chúng gây ra đi, còn nghiêm trọng hơn đám tội phạm hình sự."
Diệp Thiên Thư khẽ gật đầu không nói gì, địa danh nơi họ tới đã nói lên nhiều điều lắm rồi.
Đội xe đi qua hàng rào thép gai, đi qua tường bao sừng sững, qua trạm gác, nơi này là bệnh viện mà canh phòng chẳng kém doanh trại quân đội hay nhà giam. Đi vào cổng chính bệnh viện, đỗ lại ở sân, hai chiếc xe áp giải trong đội xe mở rộng, cảnh sát phối hợp cùng với y tá trong bệnh viện đưa người bên trong xe xuống, có nam có nữ, có già có trẻ, người nào người nấy như uống thuốc kích thích, cảnh giác nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài xe, sau đó sống chết không chịu xuống, ra sức lùi lại dồn cứng ở thùng xe.
Không cách nào bọn họ xuống được, một nam tử trung niên trong đó có khẳng khái hô hào như đang làm cách mạng:
"Việc làm của chúng tôi là hợp pháp, hành vi của các người là xâm phạm nhân quyền, tôi phải tố cáo các người, tôi sẽ vạch trần bản mặt xấu xa của đám cảnh sát các người lên trên mạng."
Lại một người khác vẻ mặt hung phấn, giới thiệu với y tá, giọng điệu như dẫn truyền giáo:
"Khắp bốn phương đều là anh em, tôi thấy chúng ta có duyên phận đấy, cô có hứng thú tham gia với chúng tôi không? Đừng từ chối vội, mật mã sáng tạo tài phú này có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô."
Không ai trả lời, nhưng y tá ở đây bất kể là nam hay nữ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, họ biết đối phó với những người này, cứ như thế đưa người xuống. Cô gái vừa rồi hiện hóa như thánh nữ đột nhiên nổi cơn điên lao vào cắn vai y tá, cào cấu quấy đạp, phải bốn người đi lên mới khiêng được cô ta xuống. Y phục cô ta xộc xệch hết cả, trên hở ngực dưới hở mông, gào rú như thú hoang.
Đó không phải trường hợp duy nhất, trong đêm khuya, những tiếng gào thét, kêu khóc đó làm người ta sởn gai ốc.
Tổng cộng có mười bảy người, bao gồm chín nữ giới, biểu hiện phát bệnh của bọn họ khác nhau, nhưng căn nguyên của họ giống nhau, không phải quá si mê kinh doanh đa cấp rồi lộ sạch thì cũng bị đám kinh doanh đa cấp lừa sạch. Khi giải cứu đưa về địa phương, những người này ngay cả địa chỉ gia đình cũng không nói rõ được, có khi là chẳng còn nhà nữa.
Phạm Văn Kiệt ở trên xe chứng kiến cảnh tượng đó, mặt lộ vẻ mệt mỏi."
Thời gian qua tôi làm công việc này đây, kinh phí gửi trả địa phương, kinh phí trị đều phải từ trên sở cấp xuống. Những người này thần kinh thác loạn, ngay cả nhà tình thương cũng chẳng nhận, chỉ đành tạm thời đưa về đây tiếp nhận chữa trị ... Tôi có thể giải quyết chuyện kinh phí, còn lật tung tổ chức bọn chúng, trừ đi cái nhọt độc này thì phải dựa vào cậu. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn những ngôi nhà yên ấm, thành nhà tan cửa nát, thành bệnh thần kinh hết được."
"Vâng, lần này tôi lấy mạng mình liều với bọn chúng."
Diệp Thiên Thư kích động đứng thẳng người kính lễ:
Những người đó đều mất đi lý trí, hành vi cuồng bạo, không còn cách nào tự duy một cách bình thường nữa, thần kinh của bọn họ đã thoát loạn. Bây giờ Diệp Thiên Thư đã hiểu ý nghĩa việc khẩn cấp điều hắn tới tham gia nhiệm vụ ván chuyện này rồi.
Phạm Văn Kiệt nhìn hắn, trong đôi cánh sát chưa bao giờ thiếu nhiệt huyết như thế, cho dù chặng hông súng chắn đạn thong nhóng cũng không nhíu mày. Có điều lúc này ông ta lại không đánh giá cao cho lắm, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang kính lễ của Diệp Thiên Thư xuống, ngữ khí chán nản nói:
"Loại vụ án này chủ yếu là đấu trí, chứ không phải là đấu sức. Cho tới bây giờ kẻ tổ chức ở tầng cao nhất mà chúng ta bắt được cũng chỉ là đám giám đốc nhỏ, đến cả tư cách thu tiền cũng không có ... Chỉ thị của sở tỉnh là, phát phát động hết tất cả lực lượng có thể phát động, phải nhớ được cái nhọt độc này một cách toàn diện, sạch sẽ và triệt để, chỉ dựa vào nhiệt huyết thôi là không được."
"Sở tỉnh còn có an bài khác ạ?"
Diệp Thiên Thư nghe ra hàm ý khác trong đó, phát động tất cả lực lượng, câu này bao hàm rộng lắm:
"Xem ra cậu hiểu rồi đấy, bên điều tra hình sự chi viện cho nhân viên thực địa các cậu còn điều tới một cảnh sát nằm vùng. Đừng hỏi tôi là ai, tôi cũng không biết đâu, có điều tới lúc thích hợp, người đó sẽ tìm cậu thôi."
Phạm Văn Kiệt chỉ cung cấp tin tức một cách hạn chế:
"Người đó tới trình độ nào rồi ạ, tiền tới tầng cấp nào của đối phương?"
Diệp Thiên Thư hưng phấn hẳn lên:
"Nếu mà biết hết thì còn nói gì là nằm vùng nữa, hôm nay cũng không phải là đơn thuần động viên tiến chiến cho cậu, mà là muốn cho cậu một mệnh lệnh: Giám thị nghiêm ngặt nơi này. Ở đây giam giữ một nhân vật truyền tiêu đa cấp ở cấp bậc bỏ già đấy, là một bệnh nhân thần kinh, có tiền án tiền liệu an đào tẩu. Cũng một sai lầm, tuyệt đối không thể tái phạm trong tay chúng ta."
Phạm Văn Kiệt nghiêm túc nói, ngón tay chỉ tới, chính là bệnh viện thần kinh mức độ quản lý nghiêm ngặt như nhà tù:
"Vâng!"
Diệp Thiên Thư kính lễ đáp ứng:
"Đi nào, tôi dẫn cậu đi làm quen với hắn, đi chứng kiến sự điên rồ của cái thế giới này, khởi điểm của chúng ta có thể ở đây, nhưng điểm kết thúc của chúng ta ta, tuyệt đối không thể quay lại nơi này."
Phạm Văn Kiệt dẫn đường, Diệp Thiên Thư bám sát phía sau, trên đường đi tới phòng vật lý trị liệu phải đi qua tới ba lớp cửa, đúng là so với nhà tù cũng chẳng thua kém gì. Những người bệnh vừa mới tiếp nhận kiểm tra thân thể vẫn còn đang quậy rồi, bọn họ điên cuồng la hét, lăn lộn, khóc lóc, tự làm hại bản thân. Nếu không tiếp xúc thì làm sao biết được độc hại của truyền tiêu đa cấp kinh khủng thế này, không khác gì những con nghiện ma túy.
Cánh cửa cuối cùng đã được mở ra, bóng dáng hai người biến mất bên trong.
Đây là một câu chuyện điên rồ, đây là một đoạn truyện kỳ điên rồ, đây cũng là một thế giới điên rồ, cánh cửa tới thế giới điên rồ đó đã mở ra ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận