Nội Tuyến

Chương 503: Kẻ sa lưới đầu tiên. (5)

Ăn vạ, Mộc Lâm Thâm có một tên bạn xấu cực kỳ sở trường vụ này, y ngồi xuống kiểm tra Hoàng Kim Bảo, quả nhiên là thế, y gằn giọng đe dọa:" Hoàng Kim Cẩu, Ngũ ca nói rồi đấy, giờ hàng mất rồi, mày cẩn thận Ngũ ca ném cả nhà mày xuống ao nuôi cá."

Ợ ợ ợ ... Hoàng Kim Bảo ú a ú ớ co giật một hồi, lại sợ hãi quá độ rồi, sợ tới sùi bọt mép, thở dốc liên hồi, đôi mắt mở ra kinh hoàng nhìn Mộc Lâm Thâm, mồm liên tục mày mày mày ... Nhưng mày nửa ngày trời chẳng nói thêm được gì. " Có biết hậu quả là thế nào chưa? Nói mau, hỏi mày đấy." Mộc Lâm Thâm rống:

" Biết, biết." Hoàng Kim Bảo gật đầu ngay lập tức, nếu người này là nằm vùng của cảnh sát, vậy mình chỉ còn một con đường chết:

Mộc Lâm Thâm cúi người xuống, thì thầm: " Biết rồi thì đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Mày bị bắt giữ trong bí mật, chưa ai biết hết, nhưng giờ tao mà lan truyền tin tức nói rằng mày đã trộm hàng bỏ trốn. Tin không? Ngay đêm nay Ngũ ca sẽ tới giết cả nhà mày ngay."

" Á, đừng đừng ... Tôi xin anh, tôi không làm gì hết, tôi chỉ giúp bọn họ chuyển hàng thôi mà." Hoàng Kim Bảo cố sức bò dạy, ôm chân Mộc Lâm Thâm cầu khẩn:

" Đúng vậy, tội của mày không lớn, chỉ là chứa chấp hàng trái phép thôi, nhanh chóng giúp bọn tao tìm đúng người đi. Hàng là của bọn chúng, với cái bộ dạng đầu buổi của mày thì sao đủ sức làm lớn chuyện ... Ngồi ngay ngắn vào." Mộc Lâm Thâm đã một phát, túm cổ áo Hoàng Kim Bảo kéo hắn ngồi lại ghế thẩm vấn:

Nghe đến đây, Hoàng Kim Bảo đã khóc nấc lên, nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào nói: "Ôi trời ơi... Mộc gia ơi, anh hại chết bọn tôi rồi!"

" Chắc chắn không đâu, huynh đệ tôi đây rất quan tâm đến anh đấy. Tôi đã báo cáo lên tổ chức rồi, Phan Song Long, Mã quả phụ và Tang Mao là những kẻ chủ mưu, còn anh chỉ là tay sai thôi. Anh muốn gánh chịu hết tội cho bọn chúng thì cứ coi như tôi chưa nói gì." Mộc Lâm Thâm nhẹ nhàng đe dọa:

Giọng điệu này giang hồ quá rồi, Thân Lệnh Thần lo Mộc Lâm Thâm lộ, phẩy tay:" Ra ngoài đi."

" Vâng!" Mộc Lâm Thâm khép chân lại kính lễ, quay đầu lại quát Hoàng Kim Bảo đang nước mắt nước mũi tèm lem tởm không chịu nổi:" Khóc cái gì mà khóc ... Mày không khai chúng ra, đưa chúng vào đường chết thì cả nhà mày chết, mau khai ra."

Đòn cảnh cáo này thực sự khiến người ta tỉnh lại, Hoàng Kim Bảo bây giờ được khai sáng, chỉ còn một đường sống cho hắn thôi, một tay lau nước mũi và nước mắt, hắn nói lắp bắp, không thành câu: " Tôi khai, tôi khai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận