Nội Tuyến

Chương 703: Bản tính ngông nghênh. (1)

Quả nhiên là có ghi âm, Mộc Lâm Thâm vừa lên xe vừa gặm gà, còn Vương Lập Tùng thì liên tục nghe lại đoạn ghi âm được lấy từ thiết bị giấu trên người y. Thủ đoạn này thật sự rất xảo quyệt, cho dù có gặp cảnh sát mà bị bắt, thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng. Vội vã bắt xe về thành phố, không bao lâu sau chiếc xe quen thuộc xuất hiện, cả hai lại ngồi vào trong xe của Từ Đồng Lôi. Vương Lập Tùng đưa đoạn ghi âm cho Từ Đồng Lôi nghe, Từ Đồng Lôi hỏi: “Có đáng tin không?”

“Gần như vậy, không giống người lương thiện. Một tên có hình xăm trên hai cánh tay, còn tên kia lớn tuổi hơn một chút, trông cũng không phải dạng tốt lành gì.” Vương Lập Tùng miêu tả, đó là lúc hắn liếc nhìn thấy khi hai người kia rời đi:

“Vậy thì có thể làm vụ này rồi, còn hơn một tiếng nữa. Người do Lão Hán liên hệ, hẳn là đáng tin.” Từ Đồng Lôi nói, rồi nổ máy xe:

“Hai vị đại ca, tôi có thể nói một câu không?” Mộc Lâm Thâm giơ tay lên, như học sinh xin phát biểu:

" Có lời thì nói, có rắm thì đánh đi." Vương Lập Tùng gắt:

" Hai thằng đó là cảnh sát đấy." Mộc Lâm Thâm đột ngột ném ra một quả lựu đạn:

Két một phát, Tử Đồng Lôi sợ hãi phanh gấp, làm Vương Lập Tùng không thắt đai an toàn theo quán tính húc đầu vào cửa kính, hắn lập tức nổi khùng quay ngoắt lại rống lớn:" Phun con mẹ mày rắm đấy à, dọa ai hả?"

" Là cảnh sát thật mà, tôi lừa anh làm gì?" Mộc Lâm Thâm thề:

Từ Đồng Lôi tức giận nhìn Vương Lập Tùng. Vương Lập Tùng vội phân bua: “Không thể nào, mẹ kiếp, có cảnh sát nào lại xăm mình để ra ngoài khoe khoang đâu?”

“ Vậy để tôi nói cho anh cách nhìn người. Thứ nhất, màu sắc của hình xăm rất sặc sỡ, đó không phải là thật đâu, không phải vừa mới xăm, thì là vẽ lên thôi. Hình xăm đã nhiều năm sẽ thấm vào da, màu sắc sẽ không sáng rõ nét như vậy. Thứ hai, chúng hoàn toàn không biết kiểm tra tiền giả, chúng chỉ lắc lắc nghe tiếng kêu, rồi sờ thử cảm giác hoa văn. Bình thường khi kiểm tra tiền giả, ít nhất cũng phải xem dải hologram, rồi kiểm tra hình bóng nước chứ? Hai người này rõ ràng là nghiệp dư, không phải dân buôn tiền giả… Còn điều thứ ba, hai tên đó trông giống lưu manh địa phương, nhưng chỉ giống về hình thức, còn thần thái thì không. Lưu manh nhìn người thường liếc xéo, nhưng hai tên này thì khác, ánh mắt của chúng nhìn chằm chằm như muốn giết người vậy… Vương ca, anh có thấy cách chúng đi lại không? Có vẻ nghênh ngang hay không coi ai ra gì?” Mộc Lâm Thâm chỉ ra một loạt điểm đáng nghi:

Vương Lập Tùng sợ run lên:" Mày nói làm tao cũng nghi rồi, rốt cuộc là thật hay giả?"

“Tất nhiên là thật rồi, tôi từng làm đa cấp, tống tiền, lừa đảo, cả đột nhập trộm cắp. Tôi có nhiều kinh nghiệm đối phó với cảnh sát hơn các anh đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận