Nội Tuyến

Chương 216: Hành động lớn: Lôi Đình. (18)

Diệp Thiên Thư ồ lên, hắn nhớ rồi Lư Hồng Bác là người Quảng Tây, thế thì hai người này có giao cắt với nhau ở điểm nào đó. Thủ đoạn lão luyện của ông già này, không phục không được, một phép thử nhỏ làm độ khả nghi tăng lên vô hạn rồi. " Mở đầu tốt đấy, nào, hút một điếu thuốc đi." Diệp Thiên Thư hết sức khách khí, tự châm một điều thuốc, cách bàn đưa tới tận miệng Đồ Thân Hào:

Đồ Thân Hào ngậm điếu thuốc, mắt mở trừng trừng nhìn Lão Lạc đầy cảnh giác. " Thực ra chúng tôi rất cảm thông với cậu, một nhân vật lớn như cậu mà bị bán đứng, tâm tình chắc chắn không dễ chịu nhỉ." Lạc Quan Kỳ dùng thái dùng thái độ trưởng bối nói chuyện, ông ta chưa gì đã âm thầm chiếm lấy ưu thế tâm lý rồi:

Đồ Thân Hào cười khẩy, không thèm để ý, theo như những gì hắn biết, thứ tra ra ở trên xe hắn chưa đủ định tội, hang ổ ở Tam Môm Hạp thì hắn có thể đẩy cho Hà Ngọc Quý và Giả Phương Phi. Còn chuyện ở Đồng Quan à, tất nhiên là do tổng giám đốc Lâm chủ trì rồi. " Bây giờ hay có một câu nói, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, anh hẳn là nghe rồi chứ?" Diệp Thiên Thư hỏi:

Đồ Thân Hào lắc đầu, giọng nhạt nhẽo:" Chẳng hiểu anh nói cái gì, tôi không quen người anh nói, không tin anh dẫn họ ra đây đối chất, xem xem đúng là họ quen tôi không?"

Đám giám đốc lớn phía dưới Hà Ngọc Quý không đủ tư cách quen biết hắn, thế nên bóng gió người nào đó khai hắn ra chỉ là trò cười. Diệp Thiên Thư không để ý, vẫn tiếp tục nói:" Thực ra câu nói ấy dùng trong trường hợp của anh không chính xác, phải nói là không sợ đối thủ ngu như lợn, chỉ sợ đồng đội dữ như sói ... Bởi vì xưa nay thành trì đều bị phá từ bên trong, chẳng phải giấu anh, trong các vụ án hình sự tôi từng xử lý, có quá nửa được phá là nhờ người trong nội bộ khai ra, nếu tất cả đều thà chết không cúi đầu thì cảnh sát chúng tôi chẳng thể làm được nữa."

Cứ như con quạ lải nhải bên tai, nói những lời tựa vô nghĩa lại như có hàm ý, Đồ Thân Hào chẳng hiểu ra sao hết, hắn không dám tùy tiện tiếp lợi, sợ rơi vào bẫy, chỉ hút thuốc nhìn đi nơi khác. " Đừng cho rằng chúng tôi dụ cung cậu, chúng tôi không cần nói, cứ để sự thật nói cho cậu biết , cậu bị bán đứng như thế nào." Lạc Quan Kỳ đẩy tới một chiếc máy tính bảng:

Video quay ở hiện trường, Mã Thổ Chuy đang chỉ huy đám huynh đệ lưu manh của hắn tấn công Đại Đầu và Đại Chủy. Tiếp đó lại là một đoạn video nữa, Mã Thổ Chuy mặt mày lấm lét: Lát nữa tôi không vào được, làm chỉ điểm bán đứng anh em sinh con không lỗ đít là chuyện nhỏ, mất bát cơm khiến huynh đệ trong giới cười cho là chuyện lớn, tôi cũng phải giữ chút danh tiết. Mẹ nó, Đồ Thần Hào đứng bật dậy nhổ điếu thuốc lá ra ngoài, hận không thể chém thứ ngu xuẩn đó mấy chục nhát dao. " Cậu đoán xem người thứ hai bán đứng cậu là ai?" Lạc Quan Kỳ mỉm cười hỏi:

Đồ Thân Hào máu chảy rẩn rật, hắn có linh cảm không lành, xem ra không phải dụ cung, bọn chúng nắm được gì đó rồi, song hắn vẫn cắn răng không nói gì cả. " Nam nhân trong video là đội trưởng đội chống buôn lâu của tổng cục công thương." Lạc Quan Kỳ đưa tay mở tiếp video nữa, đó là hình ảnh Dương Mộng Lộ giao đồ cho Chung Thế Hải rồi vội vàng lên xe rời đi, đó là thứ duy nhất liên quan tới Dương Mộng Lộ, ông ta cũng không giải thích nhiều về hình ảnh đó:

Có điều thế đã là quá đủ rồi, trí tưởng tượng của con người sẽ làm phần còn lại. Quả nhiên ngay lập tức thấy Đồ Thân Hào không khác gì bị sét đánh, miệng mấp máy, tựa như đang lẩm bẩm: Không thể nào, không thể nào. " Không định nói gì à, tôi biết cậu đang đợi tình tiết không đủ phán tội, sau đó cùng lắm là bị xử tội kinh doanh phi pháp, chẳng mấy chốc là ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận