Nội Tuyến

Chương 739: Kiếm bạt cung giương. (4)

Mấy bóng đen lặng lẽ lách qua khu nhà kính, rút lui về phía sau một cây số, khi Đảng Ái Dân cuối cùng nhìn thấy ánh đèn le lói từ đằng xa lúc đang nằm phục trên đống đất, hắn dừng lại. Từ bên cạnh, Từ Kiện vừa đuổi theo tới nơi liền nhỏ giọng hỏi: “ Chỉ đạo viên, sao tất cả đều rút rồi?”

" Có thay đổi, trong nhà do bọn chúng nhận ra." Đảng Ái Dân lo lắng:

" Không thể nào, chỉ có vài người chúng ta, lại còn hóa trang thành thu mua đồng nát mà."

" Nội tuyến có khả năng bị lộ rồi."

" Càng không thể nào, chỉ nhìn một cái thôi mà." Từ Kiện giật mình:

“ Vấn đề không nằm ở đây… Là do quá trình rà soát dữ liệu lớn đã phát hiện ra, tình nhân của cô vợ bỏ đi của giám đốc Tôn, hóa ra lại có liên quan đến vụ này. Nếu danh tính của Tiểu Mộc bị lộ, rất có thể sẽ khiến đối phương cảnh giác.” Đảng Ái Dân khẽ nói, thế giới thật là nhỏ, ai ngờ chuyện lại chéo ngoe như thế chứ. Hắn nhìn đồng hồ, đã 19 giờ 40 phút, nhưng thời gian vẫn trôi quá chậm, lực lượng hỗ trợ chưa hành động, xe vận chuyển chưa đến, chỉ với vài điều tra viên dưới quyền, liệu có thể phá được sào huyệt hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn. “ Mẹ nó chứ… Sao lại trùng hợp vậy chứ? Hay là chúng ta trực tiếp xông vào bắt gọn bọn chúng đi.” Từ Kiện bắt đầu lo rồi:

“ Không được, đây là chiến dịch phối hợp ở nhiều địa điểm. Ngay cả nhóm ở An Dương cũng đã bắt đầu hành động rồi, nếu vội vàng tiêu diệt một nhóm, những nhóm khác sẽ chạy thoát. Hơn nữa, những chiếc xe chở hàng nguy hiểm đó cũng rất quan trọng, chúng nắm giữ nhiều bằng chứng tội phạm hơn, có thể sẽ giúp lần ra được kẻ đứng sau.”

" Thế thì phải làm sao? Đợi à?"

“Đúng, cứ đợi… Chú ý vũ khí, tuyệt đối đừng để súng cướp cò. Bây giờ dù thả chúng ra cũng không chạy thoát được đâu, chỉ sợ xảy ra chuyện chó cùng dứt giậu thôi.”

Đảng Ái Dân nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía ánh đèn vàng mờ ảo kia, nhưng trong tầm mắt lại bị hình ảnh khác rõ ràng hơn thay thế, đó là khuôn mặt tinh nghịch của Tiểu Mộc, nụ cười ranh mãnh, cái miệng khó ưa hay chê bai hắn. Những ký ức ấy dần lên men trong sự tĩnh lặng, hiện ra ngày một rõ ràng trước mắt. “Tiểu Mộc … Cậu phải cố gắng trụ vững, nhất định phải kiên trì đấy nhé… Sắp rồi, sắp xong rồi…”

20 giờ 43 phút, một chiếc xe địa hình lao vút ra khỏi địa điểm mục tiêu, nhanh chóng rời đi về phía đông. Điểm giám sát bỗng trở nên căng thẳng, súng đã lên đạn, họ nhanh chóng xin chỉ thị từ tổ chuyên án. Không có hình ảnh giám sát trực tiếp, chỉ có vài bức ảnh chụp bằng thiết bị hồng ngoại. Tại tổ chuyên án ở cách xa hàng ngàn dặm, điều duy nhất họ có thể nghe thấy là giọng nói căng thẳng của thành viên đội đặc nhiệm Lôi Đình số 0: "Báo cáo, một chiếc xe Mustang đang lao về phía chúng ta, có tiến hành chặn lại không?"

" Trên xe có bao nhiêu người?" Lâm Kỳ Chiêu hỏi gấp:

" Không nhìn rõ lắm, cách chúng tôi khoảng hơn 100 mét, chúng tôi cách mặt đường chừng 30 mét, không trong phạm vi súng có thể chặn được, xin chỉ thị." Giọng gấp rút, hơi run:

Lòng Lâm Kỳ Chiêu càng run hơn, thân phận của Mộc Lâm Thâm xảy ra chuyện bất ngờ, nếu những người này phát hiện ra và bỏ trốn, đây sẽ là cơ hội cuối cùng để bắt giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận