Nội Tuyến

Chương 356: Nói luôn dễ hơn làm. (3)

" Đừng có nghĩ rằng các cậu được chọn là giỏi lắm rồi, các cậu còn kém lắm."

" Đừng tưởng mình có chút thông minh vặt mà xem thường người khác, cao thủ thiên hạ nhiều vô số kể."

" Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta tiến vào giai đoạn huấn luyện, nếu như trong vòng ba tháng không né tránh được con quay trong tay tôi, không lấy đi được đồ trên tay tôi, các cậu tới từ đâu lại xéo về chỗ đó. Nhớ, đây không phải là cái nghề an nhàn."

" Các cậu càng chịu nhiều khổ cực, tương lai sẽ bớt bị chịu tội, có bản lĩnh trộm đồ chưa gọi là trộm, lấy mà không ai phát hiện ra mới thực sự là trộm."

" Một tên trộm thành công không phải ở chỗ hắn trộm được bao nhiêu món đó, mà là không ai biết hắn là trộm, hiểu chưa?"

Những bước chân thoăn thoắt như đang múa, quả cầu yo-yo bay loạn xạ, vài vòng qua lại, mấy tên lưu manh kia hoàn toàn không chống đỡ nổi, có người đã bắt đầu sợ hãi, ôm mặt sợ mắt mũi lại bị ăn đòn, với loại người này thì Phan Tử chẳng khách khí gì, một cước đá bay ra xa mấy mét. Đến trước mặt Lưu Dương, khi chàng trai này cuối cùng cũng vừa vặn tránh được quả cầu bay sượt qua má, Phan Tử rốt cuộc cũng mỉm cười, tay dừng lại, đặt ra sau lưng, vẫn đứng đó vững như bàn thạch, như thể chưa từng động đậy. Bốn người đó thì vất vả vô cùng, người khá nhất cũng chỉ miễn cưỡng đứng vững tại chỗ, cầu yo yo nhỏ mà trúng vào chỗ mềm trên mặt cũng chẳng dễ chịu gì, người bị trúng nhiều nhất thì nước mắt nước mũi tèm lem. Phan Tử lắc đầu, có vẻ như cũng không hài lòng lắm với tố chất của mấy người này. Đúng lúc này, điện thoại của Phan Tử reo lên, hắn lấy di động ra, nhìn thấy là số của Tiểu Mộc, hắn nghe máy nói: “Sao thế, Tiểu Mộc? Gì cơ? Sao có thể, chỗ tôi không ai biết chuyện này mà…… Gì? Thật sự đi trộm hành lý ở sân bay rồi á? Ha ha ha…… Chuyện này, chuyện này không thể trách tôi được, tôi chỉ nói đùa một câu thôi mà … Ha ha… Tôi trêu hai thằng ngốc ... Trời ạ! Được được, lát nữa tôi đến……”

Tâm trạng bỗng chốc tốt lên không ít, lại còn nghe được chuyện vui, vẫn là hai huynh đệ Hồ Lô kia, hôm qua trong bữa cơm, ai chẳng nghe ra hắn nói đùa, vậy mà hai thằng ngốc kia thật sự đi trộm hành lý ở sân bay rồi. Phan Tử nghĩ ngợi một chút rồi gọi bốn thằng lưu manh cùng đi, vừa đi vừa dạy bảo: “Vừa nhận được tin, hai huynh đệ Hồ Lô kia đi trộm hành lý ở sân bay rồi, dù sao đi nữa thì hai thằng nhóc này cũng gan dạ thật… Đi, dẫn mấy đứa đi xem kịch vui, để mấy đứa mở mang tầm mắt, xem cảnh ăn trộm bị đánh là như thế nào.”

Dẫn bốn tên lưu manh nối nhau rời khỏi công viên được dùng làm nơi huấn luyện buổi sang, bọn họ đi lên cái xe van nát. Lưu Dương ngồi ở ghế phụ lái, có vẻ thấp tha thấp thỏm, mất một lúc cầu xin Phan Tử:" Phan ca, anh cứu họ đi."

" Lý do?" Phan Tử không tỏ thái độ:

" Hồ Lô ca tốt lắm, không ít lần giúp chúng tôi." Lưu Dương vừa nói, mấy tên tiểu lưu manh cũng phụ họa, không nhiều nhặn gì, ít nhất khi không kiếm được tiền, tới chỗ huynh đệ Hồ Lô, ít nhất được họ dẫn đi tới quán Hồng Bá ăn bát mỳ nóng:

" Vậy mấy đứa thấy hai thằng đó có trộm được không?" Phan Tử hỏi:

Không thể nào, mấy người kia chẳng cần nghĩ đã đồng loạt lắc đầu, chuyện đó chắc chắn là không thể, những nơi bảo mật nghiêm ngặt giống như khách sạn cao cấp, cơ quan chính phủ, sân bay, là cấm địa của lưu manh. Đừng nói tới đó trộm đồ, dù có là ăn mày cũng không ai lại đi chọn những nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận