Nội Tuyến

Chương 108: Suốt cả đêm không ngủ. (1)

Dọc đường xe đi như bay, Trương Cuồng vừa gọi điện thoại về đội ngay lập tức kế hoạch mới khẩn cấp được lập ra, nhân viên tổ chuyên án bỏ nghỉ ngơi, quay trở về cương vị, đồng thời tăng cường phái thêm nhiều điểm theo dõi, nhiều nhân viên đặc thù ngay trong đêm nhận được thông báo, tới tổ chuyên án báo danh. Muốn đưa một nằm vùng hoặc một nội tuyến vào đội ngũ đối phương không phải chuyện đơn giản, thấy người phù hợp thì mời, người ta gật đầu một cái là xong chuyện, trước khi được sử dụng sẽ có rất nhiều bí mật, rất nhiều việc phức tạp phải xử lý, nên hôm nay định sẵn là một đêm không ngủ. Bắt đầu từ 22 giờ, Mộc Lâm Thâm được đưa đi kiểm tra thân thể, trắc nghiệm tâm lý, rà soát lý lịch, lập hồ sơ, vụ án càng quan trọng thì quy trình này càng chặt chẽ tỉ mỉ. Toàn bộ quá trình đó, Mộc Lâm Thâm đều đội khăn chùm đầu tiến hành, ngay cả bác sĩ, cảnh sát tham dự đều không biết được mặt thật của người đang được kiểm tra. Máu, nước tiểu đều được đem đi kiểm nghiệm, xem có nhiễm độc, có bệnh truyền nhiễm hay là bệnh gì nặng không, nếu có những vấn đề đó là không dùng. Người trắc nghiệm tâm lý không hợp cách cũng không dùng, vì nếu là người tâm lý yếu, chưa nói hoàn thành nhiệm vụ, không chừng còn làm lộ bị mật của tổ chức. Nếu có khuynh hướng chống đối xã hội thì chắc chắn không dùng, tránh nuôi hổ gây họa. Toàn bộ quá trình kiểm tra kéo dài tới ba tiếng, Mộc Lâm Thâm bị đưa tới một gian phòng chật hẹp, đi cùng chỉ có người anh em nằm vùng cùng khổ là Ngốc Đản. Đồng hồ chỉ 40 giờ 10 phút sáng. Trường Cuồng xem giờ, mắt liếc sang phía Mộc Lâm Thâm đã thảo khăn che mặt, ngồi trên chế, chân vặt chéo ưu nhã uống nước, giọng có phần áy náy nói:" Xin lỗi nhé."

" Xin lỗi à?" Mộc Lâm Thâm bị câu này làm bật cười:" Vì sao anh phải xin lỗi tôi?"

" Vì tôi không nên kéo cậu vào con đường này, giờ tôi thấy có chút hối hận rồi." Trương Cuồng ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt điển trai, nhưng còn quá non nớt của Mộc Lâm Thâm, khiến hắn tăng thêm phần áy náy:

" Thực ra anh chỉ có một nửa là áy náy thôi, còn một nửa là không yên tâm chứ gì?" Mộc Lâm Thâm nói:

" Chậc, đúng là không qua mắt được cậu." Trương Cuồng thẳng thắn thừa nhận:

" Để tôi nói thế này cho rõ ràng, nếu như tôi trở về Thượng Hải, quay về với cuộc sống cũ trước kia, mọi chuyện sẽ giống như trước, phải đối diện với ánh mắt ghét bỏ của cha tôi, đó là thứ căm ghét giống như anh nhìn một cục phân chó vậy." Mộc Lâm Thâm nói chuyện này với vẻ mặt bình thản làm người ngoài nghe mà xót xa hộ y:" Không chỉ cha tôi, ánh mắt của người khác cũng vậy đấy, khi tôi mặc toàn thân hàng hiệu, đi xe đắt tiền, kiếm được chút cảm giác ưu việt hơn người thì cũng phải đối diện với ánh mắt căm hận của những người bình thường, bọn họ nhìn tôi khả năng ngay cả cục phân chó cũng không bằng ... Làm phú nhị đại cũng gian nam lắm, cha anh có bao nhiêu tiền, thái độ của người khác với anh cũng giả bấy nhiêu. Trương Cuồng không hiểu cho lắm:" Đó chẳng phải là cuộc sống đại đa số đều khao khát sao?"

Mộc Lâm Thâm chỉ cười:" Tôi chưa về Thượng Hải đã biết cuộc sống sau này của mình như thế nào rồi, chẳng bằng ở lại vì một cái tương lai không rõ, tôi lựa chọn tiếp nhận khiêu chiến ... Sống lâu như thế này rồi mới có các anh coi tôi như bảo bối, tôi không thể làm các anh thất vọng được."

" Nguyên nhân chỉ có thế thôi à?" Trương Cuồng có cảm giác thằng nhãi này chưa hoàn toàn nói thật:

" Tôi hiểu, anh thất vọng chứ gì, anh muốn tôi nói là tôi ở lại vì bị lý tưởng trừ bạo an dân, tạo phúc một phương của các anh làm cảm động hả? Không có chuyện đó đâu, các anh không thuyết phục được tôi, cũng chẳng làm tôi cảm phục, tội phạm là thứ tồn tại cùng với bất kỳ hình thái xã hội nào, mãi mãi không thể diệt trừ được đâu." Mộc Lâm Thâm lắc đầu:

Những lời này làm Trương Cuồng cảm thấy thằng nhãi này có vấn đề nghiêm trọng, quan niệm thị phi của y rất thấp, làm việc xét tính hợp lý mà không coi trọng đúng sai, rùng mình hỏi:" Không chỉ chúng tôi coi cậu là bảo bối, tập đoàn đa cấp cũng thế, cậu sẽ không vì thế mà nghiêng về phía chúng chứ?"

" Làm gì có chuyện đấy, nhưng mà tôi thừa nhận đám người đa cấp đó có ảnh hưởng tới tôi, nhưng là ảnh hưởng tốt, tôi chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng về cảm giác thành tựu như thế. Tôi căn bản là không định đi, chỉ muốn uốn nắn thái độ của các anh một chút thôi, chuyện này muốn làm hay không là ở tôi, không phải do các anh nắm đằng chuôi, tôi không phải cấp dưới hay quân cờ của các anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận