Nội Tuyến

Chương 242: Mở đầu thế giới ly kỳ. (3)

Mộc Lâm Thâm cùng lúc đó cũng đang đi tới cùng một địa điểm, điện thoại là do trợ lý của cha y gọi tới, nhưng điện thoại buổi sáng là do Tô Vinh Nhạc gọi. Hiện giờ Nhạc Tử đang ngáp dài ngáp ngắn lái xe, chở Tiểu Mộc tới tòa nhà văn phòng cho thuê. Có câu kẻ sĩ không gặp ba ngày phải nhìn với con mắt khác, Mộc Lâm Thâm thay đổi nghiêng trời lệch đất, Tô Vinh Nhạc cũng thay đổi lệch đất nghiêng trời, tóc đã dài ra vài tấc, trời hè nóng bức thế mà còn mặc áo gile xám ngoài sơ mi trắng, cằm để chòm râu ngắn. Theo như lời hắn nói thì phải kiên trì vứt bỏ đi hình tượng thổ hào không giống thể loại gì trước kia, từng bước tiếp cận hình tượng đạo diễn, bây giờ phim ảnh hot lắm, không có hình tượng này, làm sao đi tán mấy em gái tươi non. Không phải nói chứ, Mộc Lâm Thâm thừa nhận:" Với con mắt thẩm mỹ của tao, hình thượng này của mày cực tốt, đã thành công che đi được bề ngoài xấu xí cùng nội tâm dơ bẩn của mày. Tao phải đánh giá lại con người mày rồi."

" Đương nhiên rồi, tao mà, chỉ có mày không nhận ra tài hoa của anh đây." Nhạc Tử liếc sang bằng nửa con mắt:" Còn mày rốt cuộc bị chà đạp tới cỡ nào mới thành công tạo dựng ra hình tượng cùng khổ thảm thương thế này?"

Hai thằng vẫn như cũ, gặp nhau là công kích sỉ nhục không ngớt, xe đi được nửa đường, Mộc Lâm Thâm mới chợt nhớ ra một chuyện, hỏi:" Nhạc Tử, làm sao mày biết tao trở về thế? Tao từ khi về không đi đâu, cũng không liên lạc với ai mà."

" À, chuyện này nói ra thì dài lắm, hôm kia đám bạn học bọn tao ăn cơm ở nhà hàng nhà mày, nhìn thấy cha mày bị cảnh sát đưa đi ... Tao sợ tới hai ngày không ngủ ngon, hôm nay mới thử gọi lại số điện thoại cũ của mày, không ngờ lại gọi thông, tao biết mày về rồi đâu." Nhạc Tử vừa nói vừa nói vừa lấm lét nhìn Mộc Lâm Thâm, tới giờ hắn chưa dám hỏi chuyện kia:

Cái tâm tư ma quỷ của hắn sao qua mắt Mộc Lâm Thâm được:" Mày vẫn hút đấy à?"

" Thi thoảng thôi." Nhạc Tử nói lấp lửng:

" Đừng hút nữa, thứ đó thực sự chẳng tốt lành gì ... Thằng chó nhà mày nhìn thấy cha tao bị đưa đi, cho rằng tao xảy ra chuyện, sợ kéo mày vào hả?" Mộc Lâm Thâm hiểu bạn quá mà:

Nhạc Tử cười nịnh không đáp, nhưng vẫn chưa yên lòng:" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, tao nói này, ít ai ác như cha mày, hút có tí xíu mà kiếm người mang mày đi, nhốt mấy tháng trời."

" Không nói chuyện nhà nữa, thế nào thì cũng là cha tao, tao làm gì được chứ?" Mộc Lâm Thâm đổi chủ đề:" Mày ăn cơm với ai thế?"

" Quản Hướng Đông, Quản Quản ấy, vì khi đó bạn gái hắn họ Bảo, cho nên mày gọi hai người bọn họ là giao tình bảo quản ... Mẹ nó chứ, đúng là hình tượng, làm tao không nhớ nổi tên thằng đó, chỉ nhớ hắn là cái thằng Bảo Quản." Nhạc Tử vỗ vô lăng cười khành khạch:

Chuyện từ thời thiếu niên, Mộc Lâm Thâm lắm trò, đa số biệt hiệu của đám bạn học đều do y đặt cho, đến nay vẫn được mọi người dùng. Y cũng chỉ thuận miệng hỏi:" Quản Quản bây giờ làm gì thế?"

" Công vụ viên viện kiểm soát, tốt nghiệp xong là nó thi đỗ ngay." Nhạc Tử cũng thuận miệng đáp:

Ai ngờ vừa nói xong thì Mộc Lâm Thâm tiếp lời ngay:" Tao cũng muốn thi công vụ viên."

" Cái đệch ..." Nhạc Tử lạc tay lái, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện, vừa đi về làn đường xong thì cười phá lên:

Mộc Lâm Thâm khó chịu:" Sao, mày coi thường tao à?"

" Dù tao có coi trọng mày thì cũng ích gì đâu, mày thi nổi à? Cái bằng giả của mày làm gì có nơi nào thừa nhận ... Không phải tao coi thường mày chứ, mày xăm cả gà rừng lên cánh tay, ngay bước kiểm tra thân thể là mày không qua được rồi."

" Đó là phượng hoàng, đồ dốt nát."

" Ừ, phượng hoàng không lông thì còn chẳng bằng gà."

" Sao tao nhìn thấy mày là tức giận thế nhỉ, có tin tao bóp chết mày không?" Mộc Lâm Thâm bị sự vô văn hóa của Nhạc Tử làm tức giận rống lên, con phượng hoàng đó có ý nghĩa đặc biệt với y:

Riếng rống đó mang theo sự uy hiếp rõ ràng, không giống hai thằng đùa cợt trước kia, làm Nhạc Tử giật mình, phanh két lại, đỗ xe ở bên đường. Đến Mộc Lâm Thâm cũng giật mình, trước kia y không chửi tục, không mấy khi to tiếng, vừa rồi đúng là muốn cho thằng bạn mấy cái vả thật. Tô Vinh Nhạc hai tay nắm chặt vô lăng, vừa rồi hắn đúng là bị bộ dạng hung hãn của Tiểu Mộc làm sợ hãi, lần đầu tiên thấy y như thế:" Rốt cuộc có chuyện gì thế, sao tao cảm giác thời gian qua mày bị giam trong tù vậy?"

" Còn kích thích hơn cả giam trong tù ấy chứ, thôi đi đi." Mộc Lâm Thâm lắc đầu chỉ về phía trước, xem ra mình còn học thêm cả thói xấu:

Tô Vinh Nhạc không hỏi gì thêm nữa, nổ máy lên đường, trong xe tiếp đó yên ắng hẳn, bất giác hai người sinh ra khoảng cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận