Nội Tuyến

Chương 158: Lần nữa gặp giai nhân. (2)

Lại nói Quan Nghị Thanh, khi cô vội vàng rời quán ăn thì chiếc xe của nam tử trung niên kia đã đi xa rồi, trong nhà đã phái người bám theo, còn cô chạy vào một cái xe đỗ bên đường, đưa di động tới, giọng như trút được gánh nặng:" Đến thật rồi này, muộn thêm vài ngày nữa chắc tôi không chịu nổi mất."

Lái xe là Quách Vĩ, tóc húi cua, da rám nắng, thoạt nhìn rất đẹp trai rắn rỏi, hắn làm việc ở cục công an thành phố, phụ trách liên lạc với tổ chuyên án các tỉnh, nhận lấy di động:" Xem ra vụ án này không phải nhỏ, từ ngàn dặm tới đây để xác nhận cơ đấy ... Cậu cô không để lộ đấy chứ?"

" Không lộ được đâu, cậu ấy trông thật thà vậy thôi chứ gian lắm đấy, có mà cầu mong thường xuyên có cảnh sát ghé thăm ấy chứ." Quan Nghị Thanh cười, nhanh chóng gỡ hai bím tóc ra, tay thoăn thoắt, chẳng mấy chốc từ cô gái thanh thuần đã biến thành nữ cảnh sát nghiêm nghị rồi:

" Để tóc xõa đi, như thế mới đẹp, suốt ngày búi lên như thế không sợ hỏng tóc à?" Quách Vĩ tiếc nuối, Quan Nghị Thanh xõa tóc rất xinh đẹp, đáng tiếc hắn đa phần thấy cô búi tóc lên cao:

" Đang làm việc." Quan Nghị Thanh ra hiệu cho hắn lái xe, hoàn toàn miễn nhiễm với những lời tán tỉnh của nam đồng nghiệp:" Quách Vĩ này, anh nói xem thằng nhóc đó chẳng lẽ được sở công an tỉnh dùng thật đấy à?"

" Chắc là vậy rồi, nhiệm vụ gửi trực tiếp từ trên tỉnh xuống mà, nếu không phải là chúng ta tiếp xúc từ sớm thì còn chẳng biết là sao nữa cơ. Bây giờ vẫn còn có mấy tổ thực địa đang giám sát nhà bác sĩ Phùng với Lão Mộc." Quách Vĩ khởi động xe, mới đầu bọn họ chỉ nhận được nhiệm vụ đi tra lý lịch của một thằng nhóc, ai ngờ lại phát triển thành thế này, hắn có linh cảm rằng thế nào bọn họ cũng bị kéo vào vụ án:

Xe đi lên đường, Quách Vĩ thấy Quan Nghị Thanh chống cằm, ùi xìu xìu như mèo bệnh, cười trêu:" Sao vậy Nghị Thanh, phải làm em gái cho một thằng nghịch tử nên không thoải mái à?"

" Anh nhầm rồi, tài sản Lão Mộc trên trăm triệu, Tiểu Mộc riêng tiền tiêu vặt mỗi tháng đã bằng tiền lương cả năm của tôi, tôi còn mong có một người anh trai như vậy mà không được ấy chứ." Quan Nghị Thanh thở dài, sống ở thành phố lớn càng thấy chênh lệch giàu nghèo lớn thế nào, cô cảnh sát nghèo như cô khó tránh khỏi mơ mộng được gả vào hào môn, nhất là mấy ngày trước tình cờ gặp cô bạn cũ lái xe đắt tiền vào quán cơm cậu cô khoe khoang, cuộc gặp gỡ đó làm cô không vui mấy ngày:

Quách Vĩ cũng chẳng có điều kiện khá khẩm gì, hắn theo đuổi Quan Nghị Thanh đã một thời gian, nhưng cô vờ như không biết, nhíu mày nói:" Đã nhiều tiền như thế rồi còn dính dáng tới đám đa cấp làm gì nhỉ, xem tình hình này rõ ràng là cậu ta được tỉnh Thiểm Tây phát triển thành nội tuyến rồi."

" Còn vì sao nữa, chắc chắn làm chuyện thương thiên hại lý gì bị người ta nắm thóp thôi ... Đi nhanh lên, đến chỗ bác sĩ Phùng trước, phải ổn định được cảm xúc của Lão Mộc, chứ không ông ấy đi tìm con trai, thế thì chẳng ai che giấu được." Quan Nghị Thanh thúc giục:

Xe rời đường Hồ Nam, tăng tốc tới tòa nhà đặt văn phòng bác sĩ tâm lý Phùng Trường Tường, công tác phía sau màn đôi khi còn phiền toán hơn cả ngoài sân khấu, lại phải bịa đặt một phen, để Lão Mộc yên tâm đợi đứa nghịch tử kia tỉnh ngộ ... Một sợi tơ khác nối với thành phố Đồng Quan, tiểu khu Hoa Phủ Thiên Hạ, đây là tiểu khu cao cấp với tòa nhà xếp thành hình chữ V, bao quanh công viên cây xanh rộng rãi ở giữa, cây cối rậm rạp, che bớt đi cái nóng oi ả của ngày hè. Ngốc Đản lúc này đứng ở dưới một tòa nhà, dựa vào xe của ông chủ Đồ, đợi Tiểu Mộc. Phương thức làm việc của tổ chức tội phạm làm hắn nhớ tới báo cáo của lãnh đạo mà trong đội thường được nghe: Người tài giỏi thăng chức, người bình thường nhường đường, người tầm thường lùi xuống. Không có gì phải nghi ngờ Tiểu Mộc chính là người tài giỏi, nghe đâu ở cùng với ông chủ Đồ một ngày, ba hoa chích chòe liền mấy tiếng, không biết nói gì mà một bước lên mây luôn. Bây giờ đi đâu cũng có xe riêng của ông chủ đưa đón, ở trong căn hộ diện tích hơn 100 mét vuông ở Hoa Phủ Thiên Hạ, ngày ăn ba bữa đều có người tiếp rượu, ca hát. Thằng nhãi này cứ như là sinh ra sống trong cảnh ăn chơi trác táng vậy, ngay lập tức cứ như cá gặp nước, vui quên lối về luôn. Chín giờ hơn, Ngốc Đản gọi điện tới lần thứ ba Mộc Lâm Thâm mới chịu dậy, đợi thêm nửa tiếng nữa mới thấy y lề mề xuống lầu. Khi y sắp đi ra ngoài, Ngốc Đản đi nhanh tới kéo y xuống tầng hầm, đứng ở chỗ rẽ cầu thang tiện đường quan sát hai đầu. Không có ai cả, giờ này người ta không đi làm cũng đi học rồi, đâu ai rảnh rang như Mộc thiếu gia. Ngốc Đản nhanh chóng lấy ra hai bức ảnh cho Mộc Lâm Thâm xem, bảo y ghi nhớ, dặn:" Sắp tới thời điểm quan trọng rồi, ngàn vạn lần đừng để bị lộ ... Bọn chúng đã tới Thượng Hải tra xuất thân của cậu, xem đi đây là cha cậu đấy."

Mộc Lâm Thâm nổi nóng:" Các anh có bệnh à, tìm cha bừa bãi cho người ta làm gì?"

" Hết cách rồi, chấp nhận đi, cậu cần phải có một thân phận kín kẽ mới qua mắt được chúng, giờ chúng đã tìm tới xác nhận được thân phận của cậu, hẳn ngày sử dụng tới cậu không còn lâu, cậu nên chuẩn bị tinh thần, ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận