Nội Tuyến

Chương 177: Đều bài binh bố trận. (1)

" Ông chủ Đồ, người tới rồi đấy ạ, có chuyện gì anh cứ sai bảo." Mã Thổ Chuy khom lưng cúi đầu, bộ dạng nịnh bợ. Đồ Thân Hào chẳng thèm để ý tới hắn, vẫn cứ chăm chú xem tin tức thời sự, trên TV đã phát tới hiện trường tụ điểm đa cấp, một đám người bị tẩy não đang ra sức chống trả cảnh sát, số ít gục mặt khóc lóc giống như bệnh nhân tâm thần. Mã Thổ Chuy xem một lúc rồi bĩu môi:" Chà, ông chủ Đồ, anh lại đi tin mấy thứ vớ vẩn này à? Xã hội bây giờ có ba thứ giả nhất, một là quảng cáo dán đầy tường, hai là thuốc trên mạng, ba chính là tin tức thời sự trên TV. Nói ra tin thời sự mới là thứ giả nhất ..."

" Im, mày thì hiểu cái chó gì!" Đồ Thân Hào mắng, giá trị của bản tin thời sự phụ thuộc vào kiến thức người xem, tên này rõ ràng là loại quá ngu xuẩn để hiểu được:

Không ngờ Mã Thổ Chuy không phải chẳng hiểu chó gì, miệng bô bô:" Xời, tin thời sự thì tôi cũng nói được ... Nào là tăng cường quản lý từ gốc, củng cố nền tảng cơ sở, phòng ngừa và quản lý cộng đồng ... v..v..v.."

Hắn còn chưa dứt lời thì trong chương trình thời sự trên TV, nữ MC xinh đẹp quả thật đọc: " … cần tăng cường quản lý từ gốc, củng cố quản lý cấp cơ sở, thực hiện phòng ngừa, xử lý và quản lý cộng đồng ..."

Thế là Đồ Thân Hào ngỡ ngàng mở to mắt, nhìn vẻ ngốc nghếch của Mã Thổ Chuy mà phì cười, Mã Thổ Chuy cười hì hì: “ Đầu giống như nhau cả thôi, đả kích vay nặng lãi, truy quét mại dâm và những hoạt động phi pháp, cũng chỉ có mấy này ấy mà, đều là phòng ngừa, xử lý và quản lý cộng đồng, không có thời sự tuyên truyền thì chúng tôi đã chẳng làm ăn tốt như thế."

Đồ Thân Hào cười càng to, cứ luôn mồm khen Mã Thổ Chuy có vắn hóa, có tiền bộ. Mã Thổ Chuy cười nịnh lấy lòng, mở bao thuốc lá mới, mời thuốc, châm lửa. Trên đời này thiên tài và thằng ngốc đôi khi cũng giống nhau, Đồ Thân Hào chẳng tốn công giải thích làm gì, vừa rít thuốc vừa nói:" Thổ Chuy, làm việc phải chú ý quy củ, tôi sợ nhất là cậu không giữ nổi cái miệng, thích ba hoa."

" Làm gì có chuyện đó, ông chủ Đồ, đồn công an triệu tập tôi không dưới 50 lần rồi, anh cứ nghe ngóng xem, tôi đã bao giờ hở ra một câu nào chưa? Miệng tôi thế chứ kín lắm, chỉ có chân tích cực thôi, chỉ hận ba cái chân không thể cùng chạy để làm việc cho các ông chủ ấy chứ." Mã Thổ Chuy xoa xoa tay cười hì hì:

Trong đám cặn bã thì loại như Mã Thổ Chuy cũng thuộc của hiếm rồi, tên này bất kể là ăn nói hay là làm việc cũng giống như thằng ngốc vậy. Chẳng hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì, Đồ Thân Hào vẫn chuẩn bị dùng cái tên này. Đây là loại giao dịch rất đơn giản, hắn rút ngăn kéo, lấy bó tiền lớn ném vào lòng Mã Thổ Chuy. Mã Thổ Chuy vồ ngay, tay liếm nước bọt ngồi đếm tại chỗ:" Ông chủ Đồ, anh cứ giao nhiệm vụ đi, ai trêu chọc anh, tôi đi chặt gãy ba cái chân của hắn."

" Chẳng ai trêu chọc tôi hết, chẳng qua là cần dùng người của cậu vài ba ngày, xong việc còn có thù lao, cơm nước rượu thuốc thoải mái ... Còn cậu theo Trương Cuồng, gọi một cái là phải có mặt ... Trương Cuồng, thời gian tới cậu đi cùng với bọn họ, về phần nhiệm vụ tôi sẽ an bài sau, chiêu đãi cho các huynh đệ tốt vào đấy." Đồ Thân Hào xua tay, xem ra là chuẩn bị nhân thủ dự bị rồi:

" Vâng!" Ngốc Đản gật đầu, vẫn luôn lầm lì ít nói như thế, mở cửa đứng đợi:

Mã Thổ Chuy liên tục cám ơn, biết điều khom người ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận