Nội Tuyến

Chương 192: Kỳ nhân có kỳ năng. (3)

Gọi điện thoại xong Phạm Văn Kiệt gọi Diệp Thiên Thư và Lạc Quan Kỳ ra ngoài, đi trong hành lang vắng người, ông ta nói:" Lát nữa chúng ta xuống nghênh đón lãnh đạo của tổng cục công thương tỉnh cùng sở trưởng Từ. Xử trưởng Lạc, chuyện lần này thực sự cám ơn anh nhiều lắm."

" Chủ nhiệm Phạm, coi anh nói kìa, coi tôi là ngườ ngoài đấy à? Cần khách khí gì với tôi chứ, được tham dự vào hành động này, là vinh hạnh của tôi mới đúng." Lạc Quan Kỳ nói câu này không phải do khiêm tốn, đối với nghề cảnh sát mà nói, tham dự vào hành động lớn là một loại vinh dự, huống hồ là lần này khả năng đạt được thành quả chưa từng có:

“ Hà hà, Lão Lạc quen mồm ấy mà, vị trí này của tôi cần phải thế, anh đừng để ý.” Phạm Văn Kiệt nói qua loa, ông ta và Lạc Quan Kỳ từng hợp tác vài vụ, khá thân thiết. Chỉ còn một bước nữa thôi, trong lòng khó tránh khỏi bồn chồn, chưa bao giờ quên được lần đầu ông tới Bệnh viện Chuyên khoa thần kinh Vị Nam, nhiều năm làm cảnh sát, ông trơ lỳ với các loại tội phạm rồi, nhưng đám đa cấp đó thành công khơi lên sự căm phẫn của ông ta, siết chặt nắm đấm:" Không dễ dàng, chúng ta đi tới bước này thực sự không hễ dàng, khi đó tôi không dám kỳ vọng nhiều như vậy. Thiên Thư, cậu còn nhớ lần tôi đưa cậu tới bệnh viện tâm thần không?"

Diệp Thiên Thư nghiêm nét mặt:" Nhớ ạ, ở đó tôi đã thề nhất định liều mạng với bọn chúng."

" Rốt cuộc tới lúc chúng ta đóng cửa đánh chó rồi ... Còn hơn một tiếng nữa, không sợ mọi người cười chứ, đã nhiều năm rồi tôi không kích động hồi hộp như thế này." Phạm Văn Kiệt xem đồng hồ, trong lòng khẩn trương không sao bình tĩnh lại được, chưa tới thời khắc cuối cùng luôn khiến người ta không yên:

Ông ta đã thế, Diệp Thiên Thư càng không nói cũng biết, suốt cả chuyên án, hắn đối diện với không ít lời chất vấn, nghi ngờ, số người lăm le thay vị trí của hắn cũng không ít, rốt cuộc cũng tới lúc hả hê rồi. Đương nhiên cũng vì có thể quét sạch tội phạm, tuyên dương chính nghĩa mà kích động. Bọn họ xuống quá sớm, đợi hai mươi phút sau mới có một loạt năm chiếc xe cảnh sát nối nhau tới tổ chuyên án, lãnh đạo sở công an tỉnh và lãnh đạo tổng cục công thương tỉnh tới cùng lúc, đến ban trang bị hậu cần chẳng mấy ai để ý này, chỉ huy hành động đả kích kinh doanh đa cấp lớn nhất trên lịch sử. Trong phòng chỉ huy vẫn được canh phòng nghiêm ngặt ngày đêm, bên trong chỉ có nhân viên bảo mật và tám nhân viên kỹ thuật, bọn họ đã gần một tháng ở nơi này rồi, cuối cùng thời khắc quyết chiến đã tới. Màn hình lớn chia ra làm 40 màn hình nhỏ, hiển thị hơn ba mươi điểm tập kết của các huyện thành phố, công an, công thương các loại đồng phục chỉnh đốn đội ngũ sẵn sàng đợi lệnh. Tiêu điểm của toàn bộ hành động ở Đồng Quan, huyện thành xung quanh điều động lực lượng cảnh sát lên tới trên 2000 người, đang phục kích ở đường cao tốc, đường quốc lộ, cùng với điểm tập kết trong thành phố. Màn hình nào cũng dày đặt đội ngũ hành động, khiến người xem cũng bất giác cảm thấy bầu không khí nghiêm túc. Nhưng khi sở trưởng Từ đi vào thì lại không hề có bầu không khí khẩn trương trước trận chiến, phía sau lưng thành viên tổ chuyên án đang đồng loạt đứng dậy là màn hình đang chiếu một cảnh tượng chẳng liên quan gì tới vụ án ... Ừm phải miêu tả thế nào nhỉ, to tròn, đầy đặn, thi thoảng rung rinh như hai quả bóng nước, gì thế, đợi vị trí di chuyển đi một chút, ồ nhận ra rồi, ống kính đang chĩa vào một cô gái, đang ăn uống gì đó, thi thoảng lại phát ra tiếng nũng nịu như mèo con, đút cho đối phương một miếng, camera ẩn giấu vừa vẵn chĩa vào ngực cô. " Đây là cái gì thế?" Người của bên công thương giọng hơi bất mãn, ông ta rõ ràng biết chính xác đó là cái gì, hành động này quá không ăn nhập với tình hình mà, hàm ý rõ ràng, đây là có phải là trò đùa không, đùa giỡn thế này không hay đâu:

Sở trưởng Từ mất mặt lắm, nhưng không phản ứng gì vội, làm lãnh đạo lớn tới mức này rồi cũng hiểu, thứ không biết thì đừng vội phát biểu , chỉ đưa mắt nhìn Phạm Văn Kiệt chờ giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận