Nội Tuyến

Chương 239: Hành trình trở về nhà. (5)

Mộc Khánh Thần đã sớm có được tin tức, thế nhưng vừa ra khỏi đại sảnh, thấy bác sĩ Phùng đi cùng với cảnh sát, hai vị đó còn mặc đồng phục trang trọng, gương mặt vui mừng của Lão Mộc đông cứng, thoáng cái thấy trời đất đảo lộn, chân khuỵu xuống. Bác sĩ Phùng nhanh chân đỡ lấy:" Ông chủ Mộc, làm sao thế, làm sao thế?"

" Hết rồi! Hết rồi! Cuối cùng thì nó cũng vào tù ..." Mộc Khánh Thần khóc không ra nước mắt, đau khổ vô cùng, đây là điều ông ta sợ nhất, thằng con bất hiếu đó cứ sống cái kiểu ấy, tù tội là không xa. Ông bấu chặt lấy cánh tay bác sĩ Phùng:" Tiểu Phùng, rốt cuộc nó phạm tội gì, có nặng không?"

Hai vị lãnh đạo cảnh sát trố mắt, phản ứng này sao trông giống như gia quyến mấy thành phần vào tù ra tội thế? Bác sĩ Phùng méo cả miệng trấn an, cái thằng báo hại kia làm cha y thành thế này đây, thời gian qua hai người tiếp xúc không ít, ông chủ Mộc bình thường tinh minh là thế, mỗi khi nhắc tới quý tử là thần kinh suy nhược, đủ thấy bao năm bị đứa con đó dày vò ra sao:" Ông chủ Mộc, chuyện không như anh nghĩ đâu."

" Còn nghiêm trọng hơn cả tôi tưởng tượng sao?" Mộc Lâm Thâm sợ tới rụng rời chân tay:

" Ài, không phải đâu, là chuyện tốt đấy." Phùng Trường Tường nhấn mạnh:

" Thôi, cậu đừng an ủi tôi làm gì, cảnh sát đã tới tận nhà rồi, làm gì có chuyện tốt được." Lão Mộc dứt lời thì bi thương cũng dâng lên, vừa lau nước mắt lại lại vừa tức giận vỗ đùi:" Cái thằng nghịch tử, sớm biết thế tôi cho tiền để nó ở nước ngoài cho yên thân, khỏi phải tới tận cửa nhà làm mất mặt như thế này."

" Chuyện, chuyện này là làm sao thế?" Vị chính ủy hoang mang, không hiểu gì cả. Bác sĩ Phùng ghé tai thì thầm vài câu, chính ủy cố nén cười, vội vàng đi tới, bắt tay ông chủ Mộc, chân thành nói:" Ông chủ Mộc, anh đừng hiểu lầm, hôm nay chúng tôi chuyên môn tới đây là để cám ơn anh ... Anh nuôi dạy được một người con trai giỏi giang, cậu ấy đã giúp cảnh sát chúng tôi một chuyện rất lớn."

" Hả?" Lão Mộc ngớ ra, nhất thời không nói được gì:

Phó cục trưởng đuổi bác sĩ Phùng sang bên, mặt mày nghiêm nghị lấy ra một văn kiện nội bộ được chụp lại, đưa cho Lão Mộc xem. Phần thưởng Dũng cảm làm việc nghĩa, Mộc Lâm Thâm? Lại còn được thưởng tiền nữa, đây là chứng nhận trao thưởng, còn đây là huy chường, đều là phát cho thằng con mình à? Lão Mộc xem đi xem lại mấy lần, đúng là tên con mình thật, nhưng không tin:" À, tôi hỏi nhé, các anh không nhầm đấy chứ hả?"

" Sao có thể nhầm được, những bức ảnh bác sĩ Phùng cung cấp cho anh về tình hình hiện giờ của đồng chí Mộc Lâm Thâm chính là do cảnh sát chúng tôi an bài, tránh để anh lo lắng." Chính ủy hiền hòa giải thích:

" Các anh lại thông đồng với nhau để lừa tôi đấy à, bắt con tôi làm việc nguy hiểm như thế." Mộc Khánh Thần vừa nghe một cái, biến bi thương thành tức giận. Bác sĩ Phùng tới khuyên giải, nói đây là chuyện tốt, nhưng Lão Mộc không nể mặt:" Tốt cái gì mà tốt, các người thấy con tôi còn trẻ không hiểu chuyện, cho nên lừa nó đi làm chuyện nguy hiểm. Chẳng may nó mà có mệnh hệ gì thì người làm cha như tôi phải làm sao?"

Làm sao mà vui được, tốn bao nhiêu tiền để cho con mình đi chữa bệnh, không ngờ lại dụ dỗ con mình làm chuyện thiên hạ. Hai vị lãnh đạo cảnh sát lắc đầu, hoàn cảnh sống của chàng trai kia cũng không tốt, người cha thế này, bảo sao... Phùng Trường Tường là bác sĩ tâm lý, biết khúc mắc của Lão Mộc ở đâu, thẳng thắn chỉ trích:" Ông chủ Mộc, cậu ấy ra ngày hôm nay chính là vì kiểu giáo dục này của anh đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận