Nội Tuyến

Chương 127: Nguy hiểm không lường trước. (2)

Sợ hãi tới từ trong nội tâm con người chứ không phải từ bên ngoài, Mộc Lâm Thâm biết rõ điều đó nên cố gắng trấn định, nhưng bất kể y liên tục nói với bản thân, củng bố tâm lý ra sao cũng không áp được cơn sợ hãi ập tới, không áp được đủ loại tưởng tượng. Mình sẽ bị treo lên đánh? Bị đánh đập tập thể? Hay bị tra tấn hành hạ, tệ hơn nữa là bị bỏ mặc ở chỗ hoang vu này? Mộc Lâm Thâm cho rằng, mình da non thịt mềm thế này làm sao chịu nổi sự hủy hoại đó. Phải làm sao bây giờ? Ngốc Đản đã cảnh báo rồi, hẳn là Dương Mộng Lộ giở trò không phải là cảnh sát thật. Bị giam ở một nơi không thấy ánh mặt trời thế này, Mộc Lâm Thâm suy đoán hẳn là đối phương phải đợi đến tối mới ra tay. Người của tổ chức đa cấp cũng là cao thủ tâm lý, chúng biết rằng chờ đợi trong yên ắng sẽ tự động hủy hoại ý chí một người, chứ cảnh sát còn chưa có trình độ cao tới mức dùng tâm lý chiến kiểu này. Vấn đề là chỗ này, cảnh sát thật thì dễ nói, cảnh sát giả không dễ đối phó. Làm người tốt thật không dễ, nếu để người ta biết mình là nội gián, chắc thế nào cũng bị đánh cho dở sống dở chết? Làm người xấu cũng không dễ, người ta muốn khảo nghiệm lòng trung thành của anh, vẫn đánh cho dở sống dở chết. Ôi thế nào cũng bị ăn đòn cho mà xem, fuck còn mẹ chúng nó, làm sao bây giờ? Mình ăn trận đòn này quá oan mà, lại còn chẳng có chỗ nào mà kêu oan nữa. Với lại mình có cái gì để bán đâu, đã bán đứng tổ chức đa cấp của người ta rồi, bây giờ chẳng lẽ làm ngược lại, đi bán đứng cái tổ chức kia à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận