Nội Tuyến

Chương 104: Giang hồ là ly biệt. (4)

Mộc Lâm Thâm không ngờ rằng lại được nhận đãi ngộ long trọng như thế, bất giác đứng dậy, có điều đó chỉ là phép lịch sự thôi, không đại biểu cho việc y bị những lời đó làm xúc động, thế nên khi ngồi xuống thì y lại phất tay:" Bỏ cái trò đấy đi, nếu định giam tôi ở đâu thì làm nhanh một chút, bản thiếu gia muốn ngủ một giấc yên lành."

Trương Cuồng thở dài:" Cậu nhất định cho rằng cảnh sát sẽ bức ép cậu à?"

Mộc Lâm Thâm khẳng định:" Không phải tôi cho rằng, mà là các anh đã làm như thế rồi."

Trương Cuồng cười ngượng:" Chúng tôi chỉ hi vọng cậu phối hợp kết thúc vụ án thôi, chẳng lẽ trong mắt cậu, cảnh sát lại tệ như thế?"

" Nếu anh dùng ngữ khí khẳng định để nói câu đó thì chính là đáp án đúng đấy." Mộc Lâm Thâm không đùa, y chưa thấy ai tỏ thiện chí bằng cách bắt cóc người giữa đường hết:

Trương Cuồng khó xử, biết khơi lên tâm lý bất mãn của thằng nhóc này rồi, nhìn y có vẻ ôn hòa đấy, qua hai lần y lập mưu bỏ trốn là biết thuộc loại cứng đầu, không dễ khuất phục:" Khả năng buổi chiều cậu và đội viên của chúng tôi phát sinh chút chuyện không vui, tôi thay họ xin lỗi. Có điều cậu cũng chơi lại họ khá thảm rồi, mỗi ngày tiền trợ cấp của họ chỉ mười mấy đồng, coi như cống hiến hết cho cậu đấy."

Nói thật chứ nhắc tới ba người Liên Cường, Mã Phong thì chỉ làm Mộc Lâm Thâm buồn cười mà thôi, giận nhất thời thì có, chứ chưa đủ tư cách để y ghi nhớ trong lòng:" Không sao, tôi tha thứ cho bọn họ rồi, bảo với bọn họ là đừng thù hận, dù sao thì nếu tôi rơi vào trong tay các anh cũng chẳng có kết quả tốt, muốn báo thù thì thiếu gì cơ hội."

" Ha ha, tôi sẽ chuyển lời, có điều đoán chừng là bọn họ không còn cơ hội nữa rồi." Trương Cuồng đặt kẹp tài liệu xuống:

Mộc Lâm Thâm thong thả đứng lên, y biết tới lúc phải đi rồi, sảng khoái nói:" Câu tiếp theo là muốn đưa tôi đi chứ gì? Đi thôi, quen biết anh cũng thú vị lắm đấy, Ngốc Đản, đợi khi nào đi ra, tôi tìm anh ôn chuyện cũ."

Cái bộ dạng bất cần đời đó có lẽ mới thực sự là bản sắc của thằng nhãi này, Trương Cuồng thấy mình lại lần nữa đánh giá sai về Mộc Lâm Thâm, lúc ở ga tàu hỏa, y cho rằng tên nhóc này quá non, giờ lại thấy trái ngược mới đúng, có lẽ thằng nhóc này thấy đủ nhiều, nên mới có thái độ thản nhiên đối diện với mọi việc như thế. Trẻ tuổi, trải đời, hai thứ này kỳ thực không hợp với nhau. " Mời, tôi sẽ đích thân đưa cậu đi, bây giờ là 19 giờ 30 phút, 21 giờ sẽ có chuyến bay thẳng tới Thượng Hải. Khi tới nơi sẽ có nhân viên cảnh vụ địa phương đón cậu, đưa cậu về nhà một cách an toàn ... Vé máy bay đã đặt, cậu không có chứng minh thư, nhưng tôi đã liên hệ với công an sân bay rồi, yên tâm, sẽ không có ai ngăn cản cậu đâu." Trương Cuồng vừa nói vừa lấy di động ra, trên đó có tin nhắn xuất vé máy bay:

Bước ngoặt này làm Mộc Lâm Thâm không ngờ tới, y cứ đinh ninh rằng vì mình từ chối phối hợp, đám cảnh sát này sẽ truy cứu chuyện mình làm trước đó, đưa tới trại giam cơ. Y chẳng sợ, thà vào trại chứ y không muốn hợp tác với cảnh sát. Thế nhưng đưa mình về Thượng Hải à, Mộc Lâm Thâm tức thì nghi ngờ:" Lại định bày trò gì thế?"

" Tôi muốn nói với cậu, không phải tất cả cảnh sát đều tệ như cậu nghĩ, tương lai cậu nhớ lại, ít nhất thấy rằng mình đã từng gặp được cảnh sát tốt. Chỉ thế thôi, không có trò gì ở đây hết, đi đi, tranh thủ thời gian, đi đường cũng mất hơn bốn mươi phút đấy." Trương Cuồng nói xong đi ra ngoài trước:

Mộc Lâm Thâm đi theo, nói hay ho thì ai chẳng nói được, y chẳng tin lấy một chữ:" Này anh Ngốc ... À không, đồng chí cảnh sát ..."

" Cứ gọi là Ngốc Đản đi, như thế cho cậu thuận miệng."

" Không được, như vậy mất lịch sự lắm, tôi tưởng các anh sẽ giam tôi lại chứ, không phải vụ án còn chưa kết thúc à?"

" Còn những cảnh sát khác, cũng có những người báo tin và tố cáo khác, không sao, chúng tôi chỉ tốn thêm chút công sức mà thôi."

" Nhưng mà ..."

" Sao lại ngập ngừng thế? Hay là cậu muốn ở lại, thế thì tôi mong mà không được ấy chứ."

" Thôi đi, định gài tôi đấy à?"

" Ha ha ha, nếu cậu sợ tôi gài thì mau mau đi đi."

Hai người rời phòng đi dọc theo hành lang vắng lặng, không có ai ngăn cản hết, khi xuống dưới sân thì có xe đợi sẵn, cái nhóm ba người kia ngồi ở phía trước, Trương Cuồng và Mộc Lâm Thâm ngồi ở phía sau. Xe rời khỏi cổng chính mới bị Diệp tổ trưởng ngăn lại, Mộc Lâm Thâm đang nghĩ quả nhiên không thể đi dễ dàng mà thì hắn ném một túi quả vào trong xe, cười nói:" Đừng hận chúng tôi, chàng trai, chúng tôi nóng lòng muốn xử lý cái đám khốn kiếp hại người đó, cho nên đôi lúc hơi quá đáng một chút ... Mang đi ăn dọc đường, lần sau có tới Trường An thì đến cục công an thành phố tìm tôi, dù sao cậu cũng đã giúp chúng tôi một chuyện lớn rồi ... Đi nhé."

Từ bỏ rồi, trong giọng nói toát ra một vẻ không cam lòng và áy náy, xe không bật đèn bên trong cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Lâm Thâm, có điều khi cửa sổ xe đóng lại, túi quả nặng chịch kia được y giữ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận